Boss Là Nữ Phụ

Chương 797: Quốc sư minh giám (10)

[…]Ký chủ, cô hơi quá đáng rồi!

Hệ thống cảm thấy không nhịn nổi nữa.

“Chơi trò chơi mà, vui là được rồi, thế giới giả tưởng, mi còn muốn nói với ta cái gì mà quá đáng hay không chứ?”

[…] Vì sao vừa đến loại thế giới như thế này, Ký chủ luôn không bao giờ không chế những chuyện mình muốn làm thế?

“Hơn nữa, rõ ràng là bọn hắn vu hãm ta trước, ta có thù mà không báo mới là não tàn.”

Cô cũng chỉ phá hư trận pháp của họ thôi, đâu có ra tay đâu.

Động thủ là đám huyền thú kia kìa.

Cái tội này cô không cõng nổi!

[…] Loại ký chủ dầu muối không ăn này thật khó nói chuyện. Đây không phải trò chơi, mong cô đừng đối đãi với những người này như NPC.

Ở trong mắt Thời Sênh, những người này vốn chỉ là NPC, Hệ thống có gào rách họng cũng vô dụng thôi.

Hệ thống tức giận đến mức không thèm nói chuyện nữa.

Nó muốn tìm chủ nhân của nó.



Trong đám đệ tử Phượng gia có mấy người không chấp nhận được cách làm của Thời Sênh nên rời khỏi đội ngũ, tự mình quay về Phượng gia.

Thời Sênh vẫn rất bình tĩnh, chẳng bày tỏ sự tức giận hay cảm xúc gì khác với hành động này.

Bọn họ lựa chọn thế nào là tùy họ, cô chẳng quan tâm.

Cô cứu họ một mạng, tiện tay mới làm, cũng không cần bọn họ cảm kích gì, cô thấy vui là được rồi.

“Tách tách tách…”

Chỉ còn lại có bảy đệ tử Phượng gia ở lại, yên lặng nhìn Thời Sênh tiếp tục cắn hạt dưa, không biết trong người cô đem bao nhiêu hạt dưa theo nữa?

Không đúng, cái này không phải trọng điểm.

“Tam tiểu thư, chúng ta quay về gia tộc chứ?” Phượng An lớn tuổi nhất trong đám cẩn thận hỏi Thời Sênh đang cắn hạt dưa.

“Về đi thôi.” Không về thì sao vây xem nữ chính được chứ.

Phượng An là đệ tử chi thứ, trước kia chưa từng có cơ hội tiếp xúc với những người ở tầng lớp trên, chỉ nghe nói Tam tiểu thư là một người rất dễ hòa đồng.

Trải qua chuyện này, Phượng An cảm thấy, cái này mà gọi là dễ hòa đồng ư?

Đây chính là kiểu người một lời không hợp liền có thể khiến cho toàn thành chôn cùng đó.

Ở Phượng gia, để có thể tồn tại, Phượng An đã chứng kiến người khác làm không ít chuyện ác, bọn họ muốn sống thì nhất định phải có thực lực.

Trong lòng hắn nghĩ, dù việc này của Thời Sênh đúng là có hơi quá đáng, nhưng hắn càng hiểu rõ, nếu không có nàng, bọn họ đã chết từ lâu rồi.



Một đám huyền thú tung hoành khắp đại lục, vô số thành trì bị hủy diệt, mà đầu sỏ gây nên chuyện này là Tam tiểu thư của Phượng gia cứ thế được truyền đi.

Đồng thời còn có tin tức cô phá tan trận pháp phòng ngự của người ta, để huyền thú vào thành.

Ba chữ Phượng Chi Âm này trở thành nỗi oán hận trong lòng vô số người.

Đều vì cô gái này mà bọn họ mới nhà tan cửa nát, lang bạt kỳ hồ.

Thời Sênh nghe thấy lời người ta mắng chửi mình nhưng vẫn cứ tiêu sái bước quá, chỉ có đám người Phượng An là tức giận bất bình.

Tam tiểu thư nhà họ sao phải chịu những lời đồn đại đáng giận như thế?

“Loại nữ nhân độc ác như Phượng Chi Âm thì phải chịu thiên đao vạn quả mới đúng. Ả ta sống trên thế giới này chính là tai họa cho chúng ta.”

“Thiên đao vạn quả vẫn còn tiện nghi cho ả, nếu là ta thì nên mổ bụng phanh thây ả ta ra giữa đường giữa chợ, để xem trong lòng của ả ta rốt cuộc có cái gì.”

Blablabla…

“Tam tiểu thư, bọn họ nói thật quá đáng.” Phượng An không nghe nổi nữa, đi tới bên người Thời Sênh nói.

Chuyện thành trì bị phá, hắn không phủ nhận trách nhiệm đó thuộc về Thời Sênh, nhưng rõ ràng huyền thú cũng không phải do Tam tiểu thư thả ra, đội Thần Vệ của phủ Quốc sư phòng thủ thất bại nên mới làm huyền thú chạy khắp nơi mới đúng chứ.

Sao giờ lại đổ hết lên đầu Tam tiểu thư?

Mà giờ cũng không chỉ là hai chuyện này, hiện tại trên đại lục này, bất cứ nơi nào bị huyền thú phá hư cũng đều tính hết lên đầu Thời Sênh.

“A, vậy ngươi giết hết bọn họ đi là được rồi.” Thời Sênh biểu lộ vẻ thản nhiên.

Phượng An hơi biến sắc mặt, nơi này nhiều người như thế, giết xong rồi làm sao mà chạy nổi.

“Nếu không có can đảm giết họ thì kệ họ nói đi, nghe tai này ra tai kia là được rồi, đừng có nghĩ nhiều chàng trai ạ, tâm của ngươi cũng đâu có lớn như thế.”

Thời Sênh nói một câu đầy thấm thía, còn vỗ vỗ bả vai Phượng An.

Phượng An: “…”

Sao hắn lại có cảm giác mình mới là người bị toàn bộ đại lục mắng chửi vậy?

Đám người Phượng An vốn định nghỉ lại trong thành một đên, nhưng nghe những lời mắng chửi kia liền lựa chọn tiếp tục lên đường.

“Tam tiểu thư, đằng trước có người.” Đệ tử dò đường quay lại báo cáo, “Ta thấy hình như là người của đội Thần Vệ.”

“Đội Thần Vệ?” Thời Sênh hơi nhíu mày, từ này hình như trước đó cũng có người đã nhắc qua.

Cô suy tư một lát, hình như từ này dùng để gọi những người của phủ Quốc sư kia thì phải.

“Phải, bọn họ đứng ở ngay đằng trước, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.”

Sau lần đó, đội Thần Vệ rời khỏi Ma Diễm Lĩnh liền không thấy đâu nữa.

Huyền thú tung hoành khắp đại lục, các đế quốc đều đứng ra chiến đấu, chỉ có phủ Quốc sư là không có động tĩnh gì.

Thời Sênh bảo đệ tử kia dẫn đường.

Bọn họ đứng ở trên cao, đội Thần Vệ lại đứng trên con đường nhỏ bên dưới chân núi, không khí có vẻ ngưng trọng, không ít người mang theo vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía chiếc xe ngựa đứng ở giữa.

Nhưng trong xe ngựa vô cùng im ắng, chỉ có gió núi phất phơ làn lụa mỏng, lụa quấn vào chuông gió treo trên cửa sổ, tiếng chuông vang vọng khắp núi rừng.

Đại khái, sau một hồi, tiếng chuông gió đột nhiên tắt mất, lụa mỏng phất phơ một chút rồi cũng trở về trạng thái tĩnh lặng.

Người của đội Thần Vệ càng khẩn trương nhìn xe ngựa với ánh mắt thận trọng.

Đến khi tiếng chuông vang lên lần nữa, đội Thần Vệ lập tức xúm lại, không biểu lộ chút khẩn trương nào, chỉ cung kính đứng xung quanh.

Màn che được một bàn tay vén lên, một vạt áo màu tím nhạt lộ ra, sau đó dần dần tới thắt lưng, rồi một vòm ngực…

Hắn khoanh tay đứng trên xe ngựa, màn che đột nhiên tung bay, tiếng chuông lanh lảnh, thân ảnh hắn trở nên mông lung.

Lụa mỏng lại thong thả hạ xuống.

Hắn nhảy ra khỏi xe ngựa. Khi hắn chạm chân xuống đất, lụa mỏng sau lưng cũng trở về trạng thái tĩnh lặng, không còn thanh âm nào phát ra nữa.

“Quốc sư.” Người của đội Thần Vệ quỳ xuống.

Người đàn ông quay lưng về phía Thời Sênh nên cô không nhìn rõ mặt mũi hắn thế nào, nhưng từ khí chất quấn thân mà nhìn thì có thể khẳng định hắn sẽ không xấu.

“Nhìn đủ chưa?” Một thanh âm trong suốt vang lên bên tai Thời Sênh, thân mình cô cứng đờ, quay phắt đầu lại.

Một gương mặt làm người ta phải ấn tượng xuất hiện trong tầm mắt cô.

Thứ làm Thời Sênh chú ý không phải dung mạo của hắn mà là cảm giác mà hắn mang lại cho cô. Đó là loại cảm giác dù cho hắn có đứng giữa vô số hoa hồng, liễu xanh, nhưng chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn ngay tới hắn, cực kỳ nổi bật, cực kỳ chói mắt.

Đó không phải là đẹp mà là một loại khí chất có tính xâm lược cực kỳ.

Người đàn ông này…

Vừa rồi còn đứng dưới kia, chỉ trong một cái chớp mắt đã đứng ngay sau lưng cô.

Không khí bốn xung quanh như ngưng trệ, đệ tử Phượng gia đứng ở phía xa hoàn toàn không nhúc nhích như thể đã bị định thân vậy.

Khống chế thời gian…

“Không phải thời gian, là không gian.” Giọng nói trong suốt ấy lại vang lên, hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc nào.