Boss Là Nữ Phụ

Chương 744: Ta là địa chủ (20)

Trong nha môn, quan huyện đang đợi mấy gia đình vẫn chưa đưa con gái tới. Ông ta cũng thấy rất khó xử, mấy người này đã hối lộ cho ông ta, nhưng Nhiếp Chính Vương đang ở đây, ông ta nào đâu dám nhận.

Nhìn thấy bạc trắng lấp lánh mà không thể nhận, quan huyện thấy đau lòng!

Nhưng lúc ông ta nhìn thấy Thời Sênh, ông ta không thấy đau lòng nữa, mà là đau toàn thân.

Nữ nhân này quả thực là ác mộng của ông ta.

“Nguyễn tiểu thư…” Quan huyện liền từ ghế đứng lên, đá vào chân người bên cạnh, “Mau lấy ghế cho Nguyễn tiểu thư.”

Lúc đó, Đinh Hương và Đinh lão gia cũng vừa đến. Nhìn thấy bộ dạng đó của quan huyện, ai cũng cảm thấy kỳ lạ, như là đang lấy lòng Nguyễn Tiểu Dạng sao?

Thời Sênh ngồi xuống một cách thư thái thoải mái.

Quan huyện không dám đụng chạm đến Thời Sênh, ông ta quay đầu nhìn Đinh Hương và Đinh lão gia, “Đinh lão gia, Đinh tiểu thư.”

Đinh lão gia chắp tay khom lưng, “Đại nhân.”

“Dân nữ tham kiến đại nhân.” Đinh Hương vừa khóc, giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào, nhưng lại không hề khó nghe, ngược lại lại có chút hấp dẫn.

Đinh phụ vừa định nói chuyện thì quan huyện đã vẫy vãy tay, lên tiếng gây khó dễ, “Đinh lão gia, chuyện này ta không thể làm chủ được.”

Ông ta nhìn sang một hướng khác, “Tuổi tác và dụng mạo của Đinh tiểu thư rất phù hợp với yêu cầu tuyển chọn. Đinh lão gia cũng đừng không lỡ xa con, lần này tiến cung chính là hưởng vinh hoa phú quý, là chuyện vô cùng đáng mừng.”

“Cha.” Đinh Hương kéo tay áo cha mình, cô ta không muốn tiến cung, cô ta muốn sống chung với Hạ Đình.

Đinh phụ bước lên vài bước chỗ quan huyện, dùng tay áo che ngang tầm nhìn, rồi nhét cho quan huyện đồ gì đó, “Đại nhân, tôi chỉ có đứa con gái này. Ông hãy nghĩ cách giúp tôi đi, Đinh mỗ nhất định sẽ cảm tạ.”

Quan huyện sờ sờ đống ngân phiếu mà Đinh phụ vừa lén đưa cho mình, khóe miệng giật giật tới phát đau, nhưng hồi lâu lại đẩy về, “Đinh lão gia, không phải lần này bản quan không giúp ông, mà là thật sự không có cách nào, nếu bản quan giúp ông thì cái mũ cánh chuồn này sợ cũng không giữ nổi.”

Quan huyện vội vàng cho người ghi tên.

Đinh phụ thở dài lắc đầu, nếu như là người khác đến, ông ta vẫn có thể đút tiền, nhưng lần này lại là Nhiếp Chính Vương.

Ông ta đâu dám đi đút tiền cho Nhiếp Chính Vương.

“Nguyễn tiểu thư...” Quan huyện giải quyết xong Đinh Hương, gương mặt để lộ nụ cười, “Cô xem, nếu như không có vấn đề gì, bổn quan sẽ ghi tên Nguyễn tiểu thư vào danh sách.”

“Có vấn đề.” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn tên quan huyện.

Chân quan huyện bắt đầu mềm nhũn, ông ta phải bám vào cạnh bàn mới có thể đứng vững, “Nguyễn tiểu thư có vấn đề gì?”

“Ta không tiến cung.”

“Cái này... Cái này bổn quan không làm chủ được!”

Nếu như ông ta có thể làm chủ được thì bây giờ trong tay ông ta đã có vô số tiền bạc.

Sáng sớm nay khi vừa ngủ dậy, mắt ông ta liên tục giật giật, ông ta biết sắp có chuyện xảy ra, Nguyễn Tiểu Dạng này không hề dễ đối phó.

Quan huyện âm thầm giơ tay vẫy vẫy người của mình, ý kêu người đi mời Nhiếp Chính Vương, người mà ông ta không xử lý được thì phải mời Nhiếp Chính Vương ra tay.

Gương mặt quan huyện không biểu hiện gì, cố gắng khuyên nhủ Thời Sênh để kéo dài thời gian, “Nguyễn cô nương, thực ra vào cung cũng rất tốt, có bao nhiêu cô nương muốn vào cung mà không được, cô xem mấy cô nương đứng bên ngoài kia. Cô có cơ hội tốt như vậy, nhất định phải biết quý trọng.”

“Tiến cung để đợi chết hả?” Thời Sênh chau mày, “Trong cung là nơi nào, nếu như không có chỗ chống lưng thì sẽ bị người khác hại chết mà cũng không biết.”

Đinh Hương đứng bên cạnh vẫn chưa đi, nghe thấy câu nói này của Thời Sênh, sắc mặt cô ta đột nhiên trắng bệch, vội vàng nắm chặt tay Đinh phụ.

Quan huyện lấm tấm mồ hôi, “Không thể nói như vậy được.”

“Vậy phải nói thế nào?”

Quan huyện: “...” Ông ta biết phải nói thế nào, sao mà Nhiếp Chính Vương vẫn chưa đến.

Độc Cô Tu lững thững bước vào, quan huyện như tìm được người đáng tin cậy vậy, trong nháy mắt ông ta vội vàng chạy tới, “Vương gia.”

Người vừa tới khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Thời Sênh vẫn luôn ngồi trên ghế không có động tĩnh gì.

Đinh Hương và Đinh lão gia quỳ xuống bái kiến Độc Cô Tu.

“Dân nữ to gan, thấy Nhiếp Chính Vương tại sao không quỳ?” Thân tín bên cạnh Độc Cô Tu lớn tiếng với Thời Sênh.

“Hắn xứng sao?” Thời Sênh nheo mắt nhìn tên thân tín kia, vẻ mặt vừa hung hăng vừa coi thường.

“Hỗn xược!”

Thời Sênh hơi ngẩng đầu, gương mặt hình như có nở nụ cười nhẹ, nhưng hình như lại không có, “Hỗn xược thì làm sao?”

Quan huyện đứng bên cạnh Độc Cô Tu cũng toát mồ hôi lạnh, cái đó gọi là kinh hồn táng đởm.

Đến Nhiếp Chính Vương cũng dám chống đối, Nguyễn Tiểu Dạng này không muốn sống nữa sao?

Tên thân tín phẫn nộ quát lớn, “Con dân nữ này!”

Hắn bước mấy bước đến chỗ Thời Sênh, đưa tay túm lấy tóc Thời Sênh. Thu Thủy đâu dễ dàng để yên. Nàng ta xông lên chặn trước mặt Thời Sênh. Vì thế tên thân tín túm được tóc của Thu Thủy. Mái tóc mượt mà gọn gàng bị bung ra trong nháy mắt. Cả một mớ tóc bị nắm chặt trong tay tên thân tín, rồi hắn đẩy nàng ta ngã sang một bên.

“Á!”

Thu Thủy đau đớn, giơ hai tay ôm lấy đầu, nhưng tên thân tín dùng lực mạnh hơn, kéo căng da đầu Thu Thủy.

Có lẽ cùng lúc đó, Thời Sênh giơ chân lên đá, đạp thẳng vào hạ bộ của hắn.

“Á!” Đây là tiếng của tên thân tín, còn to hơn cả tiếng của Thu Thủy, hắn lới lỏng tay, ôm lấy hạ bộ, người từ từ khom xuống, gương mặt nhăn nhó đau đớn.

Thời Sênh đỡ Thu Thủy lên, “Không sao chứ?”

Thu Thủy buộc lại tóc, tròng mắt hơi đỏ, nàng hơi lắc đầu, “Không sao.”

Thời Sênh nhìn da đầu Thu Thủy, có một số chỗ tóc bị rụng ra, lúc này đưa tay vào vuốt liền nắm được một mớ tóc.

Gương mặt Thời Sênh trầm xuống, nhẹ nhàng giúp Thu Thủy vén gọn mái tóc đang xòa trước mặt, chỉ một giây sau, một thanh kiếm xuất hiện không có một dự báo trước, mọi người chỉ nhìn thấy ánh kiếm lóe lên, tên thân tín vừa rồi còn đang đau đớn, đã trợn trừng mắt rồi từ từ ngã rạp xuống đất.

Máu tươi từ người hắn tuôn ra, từ từ chảy xuống đất.

“Ối, giết người rồi!” Đinh Hương sợ hãi nép chặt vào lòng Đinh phụ.

Độc Cô Tu cũng bị chọc giận, “Nguyễn Tiểu Dạng, trong mắt ngươi có bổn vương không vậy!!”

“Không có.” Gương mặt Thời Sênh vẻ thành thực, “Ngươi xấu xí như thế, tại sao trong mắt ta phải có ngươi?”

Ngươi chỉ tồn tại sâu trong đầu nữ chính, đại Phật như bổn cô nương đây sạo lại có thể dung nạp một tiên ngu đần như người.

“Tiểu thư...” Thu Thủy mặt trắng bệch, vội vàng kéo lấy tay áo Thời Sênh.

Sao tiểu thư lại lại giết người của Nhiếp Chính Vương. Xong rồi! Xong rồi! Sắp có chuyện rồi! Tất cả là lỗi của nàng ta. Nếu như không phải tại nàng ta, tiểu thư sẽ không ra tay như vậy, bây giờ nhận tội thay tiểu thư không biết có thể được hay không.

“Nguyễn Tiểu Dạng, trong mắt không có vương pháp, giết người vô cớ.” Giọng Độc Cô Tu trầm trầm.

Thời Sênh liếc nhìn Độc Cô Tu, ánh mắt đó quá mức châm chọc làm cho Độc Cô Tu đột nhiên có những dự cảm không hay ho.

Nhưng sự uy nghiêm của mình bị khiêu khích, Độc Cô Tu càng không thu lại mệnh lệnh.

Kết quả là người của Độc Cô Tu bị Thời Sênh đánh cho một trận kêu cha khóc mẹ.

Một khoảng thời gian dài như vậy, trong người Thời Sênh đã có chút linh khí, mặc dù không thể tay không đại chiến, nhưng kết hợp với thiết kiếm thì dù có chém chết một xe tải người đi chăng nữa cũng không vấn đề.

“Độc Cô Tu, người đừng có đánh chủ ý lên người ông đây.” Thời Sênh dùng thiết kiếm chỉ vào mặt Độc Cô Tu, “Ngươi cho rằng ngươi là Nhiếp Chính Vương thì oai lắm sao? Ông đây muốn thiên hạ này họ gì, thì nó phải là họ đó.”

Sắc mặt Độc Cô Tu đanh lại, đưa ánh mắt tức giận nhìn Thời Sênh.

Nữ nhân này đâu có hung hăng, mà là kiêu căng tự phụ.

Trong lịch sử, người giỏi có rất nhiều, nhưng đều không dám nói rằng muốn thiên hạ này họ gì, thì nó phải là họ đó.