“Trông ngươi giống chuyện cười lắm sao?” Thời Sênh nghiêng đầu hỏi lại, “Nếu như ngươi nghĩ như vậy thì ta cũng không có cách nào.”
Tô Họa tối sầm mặt mày, “Ta sẽ không để ngươi khinh thường ta.”
Thu đất đai của ta, bây giờ lại đứng xem chuyện cười của ta. Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi hãy đợi đấy, ta nhất định có thể sống một cách rất tốt ở nơi này.
Người khác xuyên không đều có thể, ta cũng có thể như vậy!
Lông mày Thời Sênh cong lên, nụ cười đó rất nhạt, giống như mặt hồ bị gió thổi gợn sóng, vẫn chưa thành hình thì đã tĩnh lặng như thường.
Trong ánh mắt khó hiểu của Tô Họa, Thời Sênh quay người bước đi.
Để người khác kính trọng hay coi thường, không phải cứ nói được là được.
Có những lúc hô to khẩu hiệu lại không bằng làm chút gì đó thực tế.
Thành công là do làm mà thành.
…
Cuối cùng, cửa tiệm của Tô Họa vẫn được mở lại, mặc dù Đinh Hương từng gây chuyện, nhưng ả ta là nữ chính, có mê lực của nữ chính, nên rất nhanh chóng có được các fan mới.
Cửa tiệm của Nguyễn gia cũng sắp không mở nổi cửa rồi.
Sau khi chưởng quầy báo cáo với Thu Thủy, Thu Thủy lại báo cáo lại với Thời Sênh, Thời Sênh không chú ý nói, “Lỗ thì lỗ thôi, chỉ là một cửa tiệm thôi mà.”
Thu Thủy: “…” Tiểu thư, câu nói này của ngài nếu để lão gia nghe được, không chừng ông ấy sẽ nhảy ra đánh chết cô đó.
Sản nghiệp không hề dễ dàng gì mới có thể tích lũy được, ngài nói bại là bại luôn sao? Trước đây ngài còn nói, không để Nguyễn gia bại hoại trong tay mình cơ mà!
Thời Sênh bị nhắc nhở mãi tới mức chẳng có cách nào, nên bảo bọn họ đổi cửa tiệm sang bán bánh nướng.
Thu Thủy: “…” Còn không bằng phá sản luôn.
Một cửa tiệm đàng hoàng, ngài lại đi bán bánh nướng?
“Vậy chi bằng bán đậu phụ thối?” Chẳng phải nói thế giới này có đậu phụ thối sao?
Sự thật chứng minh là có, lại là một thế giới được xây dựng trong tiểu thuyết, xuất hiện pháo hay máy bay hiện đại cũng bình thường, cái đầu to bao nhiêu thì thế giới có bấy nhiều điều kỳ diệu như vậy.
Vì vậy, Thời Sênh lại bị Thu Thủy nhắc nhở.
“Tiểu thư, tiểu thư đừng cứ nghĩ thế nào thì sẽ làm như thế. Cửa tiệm của chúng ta không thể hủy hoại như thế được.”
Thời Sênh làm bộ mặt vô tội, “Vậy phải hủy hoại thế nào?”
Thu Thủy: “…” Không phải bảo tiểu thư hủy hoại đâu.
“Được rồi, vậy bán đậu phụ thối.” Thời Sênh vẫy vẫy tay.
Một cửa tiệm bán đồ mỹ phẩm sạch sẽ lại đổi thành bán đậu phụ thối, rồi sẽ trở thành câu chuyện cười cho cả huyện Bạch Hà.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện rằng, việc làm ăn của cửa tiệm Tô Họa càng ngày càng kém, đều là do bị mùi đậu phụ thối ám sang.
“Tô tiểu thư, nhà bên cạnh ngày nào cũng bán đậu phụ thối. Chuyện buôn bán của chúng ta không có cách nào hết.” Một người làm của Tô Họa nhăn nhó kêu ca.
Trong tiệm của bọn họ vốn toàn mùi thơm tho sạch sẽ, bây giờ chỉ còn lại mỗi mùi đậu phụ thối.
Làm gì có cô nương nhà nào muốn đến một nơi như thế này để mua đồ chứ.
Tô Họa vén tay áo, nghiến răng kèn kẹt, “Để ta đi nói chuyện với họ.”
Tô Họa đi ra cửa tiệm, khí thế hung hổ xông đến nhà bên cạnh.
Người làm nhà bên cạnh đang chiên đậu phụ thối, mùi vị đó thối đến mức khiến Tô Họa không muốn bước tiếp, có trời mới biết ả ghét mùi vị này thế nào.
Tô Họa bịt mũi rồi tiếp tục bước lên. Nàng ta nhìn vào cửa tiệm, khách đến ăn quả nhiên không ít.
“Nguyễn Tiểu Dạng đâu?” Tô Họa xông lên bậc thềm, quát lớn với tiểu nhị.
Tiểu nhị gắp những miếng đậu phụ thối màu vàng óng trong chảo dầu rồi đặt vào chiếc đĩa bên cạnh một cách điêu luyện. Hắn chẳng thèm ngẩng đầu lên mà đáp, “Tiểu thư đương nhiên là ở trong phủ.”
Tô Họa nghẹn giọng, chỉ vào chiếc chảo dầu, miệng lắp bắp, “Mùi của cửa tiệm nhà các ngươi quá nồng, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà chúng ta.”
“Ngươi có thể đổi sang bán thứ khác.”
Câu nói này không phải tiểu nhị đáp mà của người nào đó đứng cạnh Tô Họa truyền đến. Nàng ta quay đầu nhìn thấy Thời Sênh và Thu Thủy đang bước qua bên này.
Tô Họa trừng mắt nhìn Thời Sênh, rồi vội vàng bước xuống bậc thềm, “Nguyễn Tiểu Dạng, có phải ngươi không ưa ta không? Nên mới đối đầu với ta?”
Thời Sênh cũng trừng mắt, “Nói một cách chính xác là ngươi khiến cho tiệm mỹ phẩm của ta phải đóng cửa trước.”
“Mọi người đều cần sinh tồn.” Tô Họa đương nhiên vẫn đang bịt mũi nên giọng nói có hơi khác, “Mỹ phẩm nhà ngươi không bán được là do không tốt bằng mỹ phẩm nhà ta, vậy thì ngươi có thể làm ra mỹ phẩm tốt hơn. Nhưng bây giờ ngươi làm như vậy, có nghĩa là cố tình có ác ý.”
“Không phải ngươi vừa nói sao, mọi người đều cần sinh tồn.” Thời Sênh nói chính xác mấy chữ mà Tô Họa vừa nói cho nàng ta nghe.
Cửa tiệm của cô phải đóng cửa, cô đổi sang bán thứ khác không phải là hiển nhiên sao?
Đổi bán hàng khác mà lại biến thành báo thù ác ý?
“Ngươi…” Tô Họa chỉ tay vào Thời Sênh, “Được, ngươi hãy cứ đợi đấy.”
Tô Họa phất tay áo bước đi.
“Tiểu thư…” Thu Thủy thấy hơi lo lắng khi nhìn theo sau lưng Tô Họa, sao lại có cảm giác nàng ta sẽ làm một chuyện gì đó!
Thời Sênh lầm bầm hai tiếng, không trả lời Thu Thủy, cô tiếp tục bước về trước.
“Nguyễn tiểu thư.”
Cô vừa bước được hai bước, thì có người gọi lại.
Hạ Đình đang bước nhanh về phía cô, “Nguyễn tiểu thư, không biết có thể mời cô uống chén trà được không?”
“Để làm gì?”
Thời Sênh hơi hung hăng, Hạ Đình thấy hơi sợ. Những thiên kim tiểu thư mà hắn ta tiếp xúc đều có tri thức hiểu lễ nghĩa, ăn nói nhỏ nhẹ thùy mị.
Cho dù là Tô Họa cũng chỉ là nói to một chút, chứ không hùng hùng hổ hổ như vậy, cứ như là ai đang nợ tiền của nàng ta ấy.
“Khụ khụ… Là chuyện liên quan đến cửa tiệm.” Hạ Đình nói.
“Ngươi là một thư sinh, hãy chăm chỉ mà đọc sách, quan tâm đến cửa tiệm làm gì?”
“Nguyễn tiểu thư.” Khóe môi Hạ Đình giật giật mấy cái, hắn ta nhìn xung quanh, “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, có thể đổi chỗ khác được không?”
“Không được, ta sợ ngươi làm gì ta.” Thời Sênh quay người, hai tay chắp chống nạnh, “Có gì thì nói ở đây, nếu không thì đừng nói.”
Hạ Đình: “…” Ai muốn làm gì cô chứ?
Thu Thủy thực đau đầu, tiểu thư, hình tượng, hình tượng đâu? Tiểu thư là khuê nữ của một gia đình giàu có. Tiểu thư chống tay bên hông như thế là muốn chửi nhau giữa đường sao?
Trước đây, Hạ Đình chưa từng tiếp xúc với Thời Sênh, nào đâu có biết khó nói chuyện như vậy.
Hạ Đình thân là một thư sinh có tu dưỡng, không thể không chú ý đến hình tượng như Thời Sênh được. Hắn bước lên trước vài bước, “Nguyễn tiểu thư, cửa tiệm của cô có thể đổi sang bán thứ khác được không. Cô xem nếu như thế này thì các cửa tiệm khác cũng không thể buôn bán được.”
“Nhà nào kinh doanh nhà đấy, ngươi còn quan tâm đến cả Nguyễn gia nhà ta sao? Để làm gì? Các quy định có nói là không được bán đậu phụ thối sao? Các quy định cũng có nói là không được mở cửa tiệm đậu phụ thối à? Nếu đã không có, thì ngươi đang có ý quái gì với ta?”
Cô cũng đâu có chiếm cửa tiệm của hắn.
Vậy quan tâm làm gì!
Định làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu có bản lĩnh thì mở cửa tiệm hết con phố này đi.
Đậu phụ thối thì làm sao, không phải đều có người ăn sao?
Hạ Đình thấy vô cùng sửng sốt.
Cô nương này... sao không có chút nào giống với khuê nữ nhà giàu vậy hả?
“Tiểu thư.” Thu Thủy kéo Thời Sênh, lông mày chau lại, “Tiểu thư nói nhỏ một chút, phải chú ý đến hình tượng của mình.” Nếu cứ như vậy, sau này tiểu thư có thể gả cho ai được chứ.
Bách tính ở xung quanh đều vây lại xem, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ rồi lên tiếng xì xào bàn luận.
Tô Họa có lẽ cũng nghe thấy động tĩnh. Nàng ta từ trong tiệm chạy ra, “Nhị thiếu gia, ngài nói với nàng ta làm gì. Nàng ta thực sự không quan tâm tới cảm nhận của người khác đâu.”
“Tại sao ta phải quan tâm tới cảm nhận của người khác?” Ông đây còn phải quan tâm tới cảm nhận của ngươi, ngươi nghĩ rằng ngươi là cha mẹ của ta chắc?
Trên thế giới này có biết bao nhiêu người, phải quan tâm tới cảm nhận của mọi người thì liệu còn sống nổi không?
Ngu ngốc!
Tô Họa không lên tiếng, mặt tối sầm. Nàng ta kéo tay áo của Hạ Đình đi vào trong cửa tiệm.