Boss Là Nữ Phụ

Chương 730: Ta là địa chủ (6)

Thời Sênh áp giải Tô Họa đến nha môn, Độc Cô Tu nhận được tin này cũng lập tức tới nha môn cứu người.

Vốn dĩ Độc Cô Tu định cứu Tô Họa liền đi ngay, dù sao hiện tại hắn không tiện xuất đầu lộ diện, ai mà biết được Tô Họa lại muốn kiện Thời Sênh.

Quan huyện mới bị Nhiếp Chính Vương dọa một phen, ông ta dâu dám sơ suất, lập tức truyền Thời Sênh tới nha môn.

Trong kịch bản gốc, Nguyễn Tiểu Dạng không thể sống lại, đâu có tình tiết này.

Thời Sênh mang theo tâm trạng bát quái đến nha môn.

Cô đang rất tò mò xem nữ chính đại nhân kiện cô cái gì?

Trong đại đường nha môn, Tô Họa đang đứng chính giữa, Độc Cô Tu thì đứng bên cạnh cô ta, họ không quỳ cũng không ngồi.

Quan huyện ngồi bên dưới tấm biển công chính liêm minh, gương mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt thì liên tục nhìn qua chỗ Độc Cô Tu.

Người đứng bên dưới chính là Nhiếp Chính Vương.

Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ.

Hai chân ông ta đế dưới bàn đều đang mềm nhũn.

“Đại nhân.” Thời Sênh cúi người lễ phép, động tác không được coi là rất chuẩn, nhưng cũng không có gì sai cả, hơn nữa cô là một cô nương, lại còn vô cùng xinh đẹp, một cô nương dịu dàng kiêu sa, quan huyện cũng chẳng biết phải nói gì.

Tô Họa ngẩng đầu liếc nhìn Thời Sênh. Thời Sênh cũng đúng lúc nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên cười cười, nhưng biểu cảm không rõ.

Tô Họa đột nhiên rùng mình sợ hãi, dường như bị ánh mắt của hung thú nào đó nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh túa ra.

Độc Cô Tu luôn đánh giá Thời Sênh kể từ lúc cô tiến vào.

Ở kinh thành, còn dạng tiểu thư khuê các nào mà hắn chưa từng thấy qua, đanh đá, ngang ngược, ngoan ngoãn, hắn đều đã gặp. Nhưng kiểu như Thời Sênh... bị gọi đến nha môn mà lại không có một chút tò mò và hoảng sợ, chỉ có một vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thì hắn lần đầu tiên được thấy.

Trên tay hắn có tư liệu về Nguyễn Tiểu Dạng, cha mẹ mất sớm, chỉ để lại duy nhất một đứa con gái, và một sản nghiệp rất lớn.

Thời Sênh liếc nhìn Độc Cô Tu, nam chính này đúng là một nhân vật xuất sắc, từ một hoàng tử không được sủng ái bị đi đày ở biên cương, bây giờ đã trở thành một Nhiếp Chính Vương.

Đến hoàng đế cũng phải gọi hắn một tiếng Hoàng thúc.

Thời Sênh cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, độ khó qua ải càng lớn thì chẳng phải càng khiến người khác chờ đợi sao?

Hủy CP lại càng thú vị.

[…] Đây không phải trò chơi của cô!!! Những người này đều không phải là NPC đâu!

Hệ thống phát điên.

“Người phía dưới là ai?” Quan huyện trấn tĩnh, cầm chiếc Kinh đường mộc đập xuống bàn một cái, rồi lớn giọng hỏi.

“Nguyễn Tiểu Dạng.” Một câu hỏi hết sức thiểu năng, thực sự không muốn trả lời.

Quan huyện chỉ vào Tô Họa đứng bên cạnh, “Thôn dân thôn Bạch Hà Tô Họa kiện ngươi khế ước thu thuế chưa đến hạn nhưng ngươi đã cưỡng chế tịch thu lại đất đai, có chuyện này hay không?”

Thời Sênh đã hiểu, hóa ra chờ cô ở chỗ này.

“Đúng là có chuyện này.” Thời Sênh gật đầu xác nhận.

Quan huyện liếc nhìn Độc Cô Tu, ông ta hục hặc ho một tiếng, “Nếu có khế ước cho thuê, lại chưa đến hạn, thì tại sao ngươi lại đòi thu lại đất?”

Thời Sênh hơi nhún vai, giọng nói nhẹ nhàng, “Không muốn cho thuê nữa.”

Quan huyện nghẹn giọng, “Triều đình có luật pháp của triều đình, nếu khế ước thuê đất chưa đến hạn, mà ngươi cố chấp đòi lại thì ngươi phải bồi thường tiền.”

Gương mặt Thời Sênh rất bình thản, “Trên khế ước cho thuê có ghi rất rõ ràng, trong thời gian thuê phải trả tiền thuê cho ta, Tô Họa không nộp tiền thuế thuê đất thì tại sao ta lại không được phép thu lại?”

Tô Họa lập tức phản bác, “Ngươi cho tất cả những người khác nộp chậm thì tại sao lại bắt ta phải nộp luôn?”

Thời Sênh nhìn Tô Họa, “Ta đồng ý cho ai nộp chậm, đó là việc của ta, ngươi còn muốn ép ta cho ngươi chậm?”

“Ngươi không công bằng.”

Mẹ kiếp nha, nữ chính có cái kiểu tư tưởng gì thế?

“Đúng thế, ta không công bằng, thì làm sao? Là ta không ưa ngươi nên bây giờ bắt ngươi phải nộp luôn.” Vẻ mặt Thời Sênh rất hung hăng.

Ta có đất thì ta là lớn nhất.

“Rầm!” Tiếng Kinh đường mộc đập xuống bàn, quan huyện chau mày la mắng, “Trên công đường, cãi nhau lộn xộn như thế còn ra thể thống gì. Tô Họa, ngươi nói xem, có phải ngươi chưa nộp thuế?”

“Ta…” Tô Họa lắp ba lắp bắp, con ngươi đảo vòng, “Trước đó không lâu, bọn thổ phỉ đến cướp bóc, tất cả lương thực dự trữ trong thôn đều bị cướp sạch. Đại nhân, không phải tôi không nộp mà thực sự là không có để nộp.”

“Thổ phỉ? Ở đâu có thổ phỉ?”

Tô Họa lập tức nói, “Chính là bọn Hắc Phong Trại, đám thổ phỉ này thường ngày hoành hành ở trong huyện của chúng ta, gây hại cho làng trên xóm dưới. Lần này chúng lại cướp bao nhiêu lương thực của chúng tôi. Đại nhân, ngài bảo tôi phải lấy gì để nộp?”

Hắc Phong Trại luôn là một mối đại họa của huyện Bạch Hà, nhưng mấy ngày trước quan huyện nhận được thông tin, cả Hắc Phong Trại đã bị ai đó phóng lửa thiêu trụi, ông ta đã cho người đi điều tra nhưng không biết được tình hình cụ thể là như thế nào.

“Nguyễn tiểu thư, cô có thể cho chậm lại được không?” Quan huyện do dự nói.

Lần này Nhiếp Chính Vương đích thân đến, ông ta không nói giúp thì sẽ đắc tội với Nhiếp Chính Vương.

“Tại sao chứ?” Thời Sênh nghển cổ hỏi.

Quan huyện đanh mặt, “Không phải ngươi đều cho những người khác hoãn lại sao?”

“Ta đồng ý cho ai nộp chậm đó là việc của ta.” Thời Sênh lạnh lùng.

Lần này quan huyện không biết nói gì, người ta là chủ đất, không phải vô duyên vô cớ thu thuế đất, ông ta cũng không thể nhắm mắt mà mói bừa được?

Vì vậy, quan huyện chỉ có thể đưa mắt nhìn Độc Cô Tu.

“Không thuê thì không thuê, ai thèm đất của ngươi.” Tô Họa đột nhiên lên tiếng, “Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi cứ đợi đấy.”

Ả không tin, dựa vào năng lực của mình mà không thể đấu lại một người thời cổ đại.

“Ngươi bảo ta đợi thì ta phải đợi chắc?” Thời Sênh cười mỉa mai, châm biếm không hề nể nang, “Mặt to thật đấy.”

Cứ coi như ông đây đợi ngươi, thì ngươi cũng chẳng làm gì được.

“Ngươi…”

Độc Cô Tu kéo Tô Họa lại, và nói một câu không rõ ý đồ, “Nguyễn cô nương, làm chuyện gì cũng không nên quá tuyệt tình.”

Lông mày Thời Sênh cong lên, giọng nói thánh thót vang lên bên tai Độc Cô Tu, từng từ từng chữ nện vào lòng hắn, “Tuyệt tình? Ta làm gì tuyệt tình ngươi còn chưa từng thấy đâu, muốn thấy một chút không? Đảm bảo cả đời ngươi cũng không quên được.”

Mẹ kiếp, cô thu những thứ thuộc về cô mà lại gọi là tuyệt tình à?

Thời Sênh cong môi cười nhạt, “Nếu không còn chuyện gì thì tạm biệt.”

Quan huyện rất muốn hét lên một tiếng hỗn xược, nhưng đến Độc Cô Tu cũng không nói gì nên ông ta đành nuốt cục tức vào lòng, rồi nhìn chằm chằm Thời Sênh bước đi.

Dám nói chuyện với Nhiếp Chính Vương như vậy, tiểu cô nương của Nguyễn gia này cũng lợi hại thật.

Quan huyện nhìn Độc Cô Tu, thân hình đã sắp ngồi không vững, người mềm nhũn như muốn trượt xuống dưới gầm bàn.

Kinh thành có câu nói.

Nhiếp Chính Vương chau mày, xác chết trôi trăm vạn.

Câu nói này có phần hơi khoa trương, nhưng có thể thấy mức độ tàn nhẫn, hung ác của Nhiếp Chính Vương.

Có lẽ quan huyện đã thấy được cảnh tượng thảm khốc của Nguyễn gia.

Độc Cô Tu không để ý tới quan huyện đã mềm nhũn cả người, đưa Tô Họa rời khỏi nha môn.

“Huynh…” Tô Họa đưa mắt nhìn nha môn ở phía sau, rồi lại nhìn Độc Cô Tu, giọng đầy nghi hoặc, “Huynh rốt cuộc là ai?”

Ả có thể nhận ra rằng quan huyện rất sợ hắn ta.

Từ lúc cứu được hắn, nàng đã biết hắn không phải người thường. Khí chất của người thường không thể so sánh được với khí chất trên người hắn, nhưng nàng ta chỉ cho rằng hắn là một công tử, chứ không nghĩ theo chiều hướng khác.

Nhưng qua chuyện ngày hôm nay, Tô Họa phát hiện con người này có thân phận không đơn giản chỉ là một công tử.

“Sau này ta sẽ nói cho nàng biết.”

Trong lòng Tô Họa cảm thấy ngứa ngáy, “Bây giờ không thể nói sao?”

“Không thể.”

Tô Họa rất thất vọng, “Vậy thôi được.” Hắn ta là ai? Mà lại không thể nói, là đại quan trong triều sao? Hay là con trai của đại quan nào đó?

Hừm, trẻ tuổi như vậy, rất có thể là con trai của đại quan nào đó.

Trời đất! Trước đây ả còn bắt hắn giúp mình làm một số việc.

Tô Họa lập tức nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói kiểu lấy lòng, “Hôm nay vô cùng cảm ơn huynh, về nhà ta sẽ nấu cơm ngon cho huynh ăn.”