Boss Là Nữ Phụ

Chương 727: Ta là địa chủ (3)

Thời Sênh tới đúng vào lúc nguyên chủ bị thổ phỉ bắt giữ.

Lúc này, nữ chính hẳn là đang cùng với nam chính ở trong núi sâu bồi dưỡng tình cảm.

Ở vùng hoang dã rất thích hợp với nói chuyện tình cảm yêu đương.

Thời Sênh gác chân ăn đùi gà, vừa nhìn đám thổ phỉ bị trói tròn đầy sân, vừa suy nghĩ xem nên xử lý thế nào?

Giết sao?

Chuyện này coi như trừ hại cho dân, có thể tăng giá trị nhân phẩm?

Hắc Phong Trại chiếm cứ ở đây lâu như vậy, Đại đương gia là phạm nhân giết người, sau đó kết thân cùng với mấy tên côn đồ lưu manh, rồi khai sơn lập phái, trở thành một khối u độc ở nơi đây.

Ngọn núi này dễ thủ khó công, đám thổ phỉ này có chỗ dựa nên không còn lo sợ gì, rảnh rỗi thì lại xuống núi cướp bóc của bách tính, cướp cả phụ nữ.

Thời Sênh không quan tâm đến những người phụ nữ bị cướp về, có lẽ giờ này họ đều chạy hết cả rồi.

Thời Sênh ăn xong chiếc đùi gà liền giết chết tên Xuyên Tử lúc trước đã véo mặt mình, sau đó giết chết tên Đại đương gia đã làm nhục nguyên chủ, những tên khác Thời Sênh không động vào, mà phóng hỏa rồi xuống núi.

[…] Điều này có khác gì với việc giết bọn chúng?

Đáng cười, chẳng lẽ ta lưu lại hậu họa, đợi bọn chúng sau này đến báo thù sao?

Thời Sênh men theo con đường xuống núi, ánh lửa trên núi ngùn ngụt ngất trời, khói mù mịt che kín một khoảng trời.

Đường xuống núi không dễ đi, Thời Sênh cứ đi rồi lại dừng, phải mất rất lâu mới xuống tới nơi.

Đến khi cô quay lại huyện Bạch Hà thì trời đã tối.

Nguyễn gia lúc này hỗn loạn, nhìn thấy Thời Sênh quay lại, đám nô tì nô bộc liền vây kín quanh cô.

“Tiểu thư, cô đi đâu vậy?”

“Sao lại thành bộ dạng như thế này chứ, mau đi chuẩn bị nước nóng, tiểu thư chầm chậm thôi...”

Lúc Thời Sênh đến thôn Bạch Hà chỉ mang thêm hai người, cũng không nói với người ở Nguyễn phủ, đám người này đều không biết cô đi đâu.

“Không sao.” Thời Sênh vẫy vẫy tay, giọng nói mềm yếu như không có lực, khiến người nghe cảm thấy lo lắng.

Nha hoàn Thu Thủy đỡ Thời Sênh, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, “Tiểu thư, sao sắc mặt của tiểu thư lại kém thế? Có phải là tiểu thư bị ốm rồi không?”

“Ta mệt.”

Thu Thủy nhanh chóng gọi người, đưa Thời Sênh vào phòng, nước nóng đã được chuẩn bị xong, Thu Thủy hầu hạ Thời Sênh tắm, Thời Sênh không quen nên từ chối Thu Thủy.

Thu Thủy thấy hơi lạ, trước đây khi tiểu thư tắm đều cần nàng ta hầu hạ...

Thu Thủy bước ra ngoài cửa, mấy nha hoàn bên ngoài lập tức vây lấy nàng ta, “Thu Thủy tỉ, tiểu thư thế nào rồi?”

“Tiểu thư hơi kỳ lạ,” Thu Thủy chau mày nói.

“Làm sao thế?”

“Rốt cuộc mấy ngày hôm nay tiểu thư đi đâu?”

Thu Thủy nhìn vào phòng, vẫy vẫy tay, “Đợi tiểu thư nghỉ ngơi xong rồi nói. Tiểu thư an toàn quay trở về là được rồi. Các ngươi mau đi chuẩn bị thức ăn đi.”

Mấy nha hoàn dạ vâng rồi chạy về phía nhà bếp.

Thời Sênh ngâm mình trong bồn tắm một lúc lâu, toàn thân đỡ mệt hơn một chút, thế giới này có linh khí, thân thể này yếu ớt như vậy, tu luyện một chút thì tốt hơn.

Thời Sênh từ bồn tắm bước ra thì nước đã lạnh, Thu Thủy đứng bên ngoài cứ đi đi lại lại, lông mày nhíu lại, thấy Thời Sênh bước ra mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu thư đã đói chưa? Nô tì gọi người mang cơm và thức ăn đến.”

Thu Thủy là nha hoàn cận thân của nguyên chủ, từ nhỏ đã lớn lên cùng nguyên chủ, làm việc gì cũng cẩn thận, là một người rất trầm ổn.

Bình thường, mọi chuyện to nhỏ trong phủ, đều do nàng ta quản lý.

Cơm và thức ăn vừa làm xong, vô cùng thịnh soạn.

Thức ăn thời cổ đại giữ được đúng mùi đúng vị, có món ngon nhưng cũng có món không được như thời hiện đại, không làm sạch được vị tanh bên trong.

Chỉ cẩn không phải là những thứ đồ khó ăn không thể nuốt nổi thì Thời Sênh đều không kén chọn, cô ăn liền một lúc hai bát cơm.

Ăn cơm xong, Thu Thủy mới cẩn thận hỏi cô, “Tiểu thư, rốt cuộc mấy ngày nay tiểu thư đi đâu?” Bọn họ tìm nàng sắp phát điên lên rồi.

“Hắc Phong Trại.” Thời Sênh đánh no cái bụng, giọng bình thản.

Thu Thủy tức khắc xanh mặt, lắp ba lắp bắp hỏi: “Tiểu... Tiểu thư, tiểu thư tới Hắc Phong Trại làm gì?”

Chỗ đó, đến người của quan phủ cũng không muốn đến, Tiểu thư đến đó làm gì vậy?

Gương mặt Thời Sênh tỏ vẻ tất lẽ dĩ ngẫu, “Bị người ta bắt tới đó.”

Tay Thu Thủy đang thu dọn bát đũa run lên, chồng bát rơi xuống đất vỡ vụn hết cả, bắn tung tóe khắp trên mặt đất.

Căn phòng rơi vào yên tĩnh một cách lạ thường.

Thu Thủy đưa gương mặt sợ hãi nhìn Thời Sênh, vài giây sau mới chạy đến trước mặt Thời Sênh, vừa vội vàng vừa lo lắng, “Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ? Có bị... có bị... không?”

Thu Thủy không dám nói ra mấy chữ đó.

Thời Sênh nhìn nàng ta, lắc đầu, “Không bị.”

“Không là tốt rồi, không là tốt rồi, không là tốt rồi.” Thu Thủy vỗ ngực, hù chết nàng ta mất.

Lão gia và phu nhân ở trên trời phù hộ, sẽ không để tiểu thư có chuyện gì.”

“Tiểu thư, tại sao tiểu thư lại bị bắt đi? Tại sao tiểu thư ra ngoài mà không nói với chúng nô tì? Nếu như xảy ra chuyện gì, thì chúng nô tì biết phải làm sao?”

Thời Sênh: “...” Tội này ta không gánh, không nói với các ngươi là Nguyễn Tiểu Dạng chứ không phải ta.

Thu Thủy còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, từ việc tại sao cô bị bắt đi, lại đến việc tại sao cô có thể thoát ra khỏi Hắc Phong Trại. Nàng ta đều hỏi từng câu từng câu một, tới cuối cùng rất phẫn nộ muốn đi báo quan.

“Đám giặc cướp này đúng là không coi vương pháp ra gì, đến tiểu thư nhà ta mà cũng dám bắt, phải báo quan mới được.”

“Bọn chúng vốn không coi vương pháp ra gì.” Thời Sênh bình tĩnh nói.

Nói vương pháp gì với bọn thổ phỉ chứ.

Đây chẳng phải là thiểu năng à?

“Tiểu thư!” Thu Thủy tức giận, “Sao tiểu thư lại có thể bình thản như vậy chứ?”

Thời Sênh chau mày, “Nếu không thì có thể làm được gì? Nếu báo quan có tác dụng thì bọn chúng đã sớm bị diệt trừ rồi, đừng có tốn công tốn sức nữa.”

“Vậy chuyện này cứ thế coi như xong à?” Thu Thủy không phục, tiểu thư nhà mình từ nhỏ tới giờ đều chưa từng chịu khổ, lần này lại bị người khác bắt đưa đến Hắc Phong Trại, cục tức này sao nàng ta có thể nuốt trôi được chứ.

Thời Sênh im lặng, nếu như cô nói với nàng ta rằng, cô đã phóng hỏa diệt sạch Hắc Phong Trại rồi thì liệu nàng ta có sợ đến mức ngất đi không?

Nhằm giảm bớt phiền phức, Thời Sênh quyết định không nói ra.

Thời Sênh nói với Thu Thủy thêm hai câu rồi lấy lý do mình mệt, đuổi nàng ta đi ra ngoài.

Thu Thủy đứng ngoài cửa, tức giận trong lòng dần dần giảm xuống, đầu lại bắt đầu mờ mịt.

Tiểu thư sao lại....

Trước đây, tính cách của tiểu thư như một đứa trẻ, mặc dù có khí chất của đại tiểu thư, nhưng gặp phải chuyện, thì khoảnh khắc đầu tiên sẽ là hỏi nàng ta.

Lần này tiểu thư dường như tự mình có chủ kiến.

...

Nguyễn phủ thực sự rất nhiều tiền của, không những có đất đai, còn có cửa tiệm, lời lãi hằng tháng rất khả quan.

Tài sản lớn như thế này, sau khi nguyên chủ chết, có lẽ đều trở thành vật trong lòng bàn tay nữ chính.

Muốn bảo vệ những thứ này thì phải giao thủ với nữ chính thôi.

Ngày hôm sau, Thời Sênh cho người đem tất cả sổ sách đến trước mặt mình.

Thu Thủy càng nghi ngờ, “Tiểu thư... Đây chẳng phải là những thứ mà trước đây tiểu thư ghét nhất sao?”

Lúc lão gia còn sống, muốn tiểu thư xem sổ sách, học tập một chút, nhưng tiểu thư đều không muốn. Bây giờ lại tự muốn xem sổ sách?

Thời Sênh lật sổ sách, một tay chống cằm, rồi tùy ý nói: “Ta không muốn Nguyễn phủ suy tàn trong tay ta.”

Thu Thủy ngây người một lúc, sau đó cười nói, “Tiểu thư trưởng thành thật rồi.”

Nếu như trải qua một số chuyện có thể làm tiểu thư trưởng thành hơn, thì Thu Thủy nghĩ đó cũng không phải là chuyện xấu, chí ít thì bây giờ tiểu thư đang rất tốt.

Sau này tiểu thư sẽ càng tốt hơn.