Boss Là Nữ Phụ

Chương 716: Nữ hiệp thời hiện đại (35)

Tịch Phi đi gặp người một người, đối phương nhìn thấy hắn dẫn theo một cô gái thì tỏ vẻ rất bất ngờ, mà người đó, Thời Sênh cũng quen.

Chính là người mà Thời Sênh đã nhờ hắn khắc đồ.

Người đàn ông đó nhìn cũng được, chỉ là khí chất hơi bị âm u, lại mặc đồ có vẻ kỳ quặc, nhìn có vẻ hoàn toàn không đẹp trai tí nào.

Chỉ có vẻ quái quái.

“Hai người quen nhau?” Tịch Phi có lẽ đã cảm thấy ánh nhìn dò xét không mấy tự nhiên giữa Thời Sênh và người đàn ông đó, nên cất tiếng hỏi.

Người đàn ông đó ôm lấy ngực, chỉ vào Thời Sênh, “Cô ta là người hôm trước em nói với anh, bảo em khắc cái thứ đó, khiến ông đây ba ngày ba đêm không được chợp mắt.”

Tịch Phi đột nhiên nhớ lại, gã gửi ảnh cho mình, nhưng lúc đó mới chỉ là bán thành phẩm, không tinh xảo như lúc này hắn nhìn thấy trong chiếc đồng hồ.

Hơn nữa cũng chưa ghép thành đồng hồ, nên ban đầu hắn không nhớ ra.

“Nói như kiểu không trả tiền vậy.” Thời Sênh trợn ngược mắt.

Người đàn ông lườm nguýt, buông tay xuống, hắng giọng, ngồi thẳng lên, nháy mắt với Tịch Phi.

Đại khái ý của gã là: Sao anh lại ở bên cô ta? Nhìn cô gái này không phải người tốt lắm đâu?

Tịch Phi phớt lờ cái nháy mắt của hắn, giới thiệu cho Thời Sênh biết tên của đối phương.

Rồi nói thẳng vào vấn đề: “Cậu định bao giờ thì về?”

“Vẫn chưa chơi đủ mà.” Đối phương lập tức cụp mắt xuống.

“Lần này tôi không bao che cho cậu được bao lâu nữa đâu, cậu cũng biết tính mẹ cậu rồi đấy.”

“Anh họ, là anh em cả, sao lại vội huynh đệ tương tàn thế!” Tịch Sóc nhìn Tịch Phi trách móc, “Mẹ em nghe lời mỗi anh. Anh bảo với mẹ em, bảo bà ấy đừng đẩy cho em những thứ linh tinh đó nữa. Em mới có 22 tuổi, đang là lúc sáng tạo ra những kỳ tích, sao có thể vì con gái mà chậm trễ được.”

“Lúc ba cậu bằng tuổi cậu, cậu đã chạy nhảy khắp nơi rồi.” Tịch Phi thản nhiên nói.

Tịch Sóc giật giật khóe miệng, “Nói thế mà anh cũng tin?”

Không cần biết người khác có tin không, nhưng gã không tin.

Dựa theo ngày sinh trong sổ hộ khẩu của gã, rõ ràng ba gã đã sắp 30 tuổi rồi, kết quả mẹ gã lại nói rằng ba gã vừa mới được hai mươi tuổi thì gã đã ra đời rồi, thế còn vài năm ở giữa thì bị nuốt chửng hết rồi chắc?”

“Em không biết, chỉ là nếu anh không giúp em, em sẽ... em sẽ…” Tịch Sóc ngắc ngứ một hồi lâu, phát hiện ra bản thân mình chẳng có gì để đe dọa hắn, liền lầm lũy thu người lại, “Sao lại gặp phải một đám người thích hố họ hàng như anh nhỉ?”

Cuối cùng Tịch Sóc tức tối bỏ đi.

Đợi hắn đi rồi, Thời Sênh mới hỏi: “Lúc nãy hắn gọi anh là anh họ, sao họ lại giống với họ của anh?”

“Ba cậu ấy ở rể, đổi họ.” Tịch Phi không hề che giấu.

Ở rể đổi họ…

Những người đàn ông có thể ở rể đổi họ đều là vì tình yêu chân chính!

Tịch Phi đưa Thời Sênh về nhà. Đợi đến khi hắn về đến khách sạn, Tịch Sóc đã đợi hắn ở bên trong.

“Anh họ, sao cô gái đó lại đi cùng anh?” Hắn vứa bước vào, Tịch Sóc đã bắt đầu chất vấn, “Em thấy cô ta không được tốt đẹp gì cho lắm, anh phải nhìn cho rõ vào, không phải ai cũng tùy tiện vào được nhà chúng ta.”

“Cậu rất hiểu cô ấy?” Tịch Phi hỏi lại.

Tịch Sóc lắc đầu, “Chỉ mới gặp hai lần.”

“Đã vậy thì sao cậu biết cô ấy có phải người tốt hay không?”

“Dù sao thì không phải loại tốt đẹp gì.” Tịch Sóc đặt mông ngồi phịch xuống sofa, “Anh chơi bời thôi thì được, chứ muốn yêu cô ta thật, đừng nói em không đồng ý, tất cả nhà chúng ta, ai đồng ý được? Bọn họ còn mong sao anh cả đời không kết hôn.”

Tịch Phi: “…” Đây là những lời cậu nên nói sao?

Chơi bời? Hắn chưa từng có ý nghĩ đó, hoặc là không yêu nhau, hoặc là yêu nhau mãi mãi.

Tịch Phi cởi áo khoác ra, kéo tay áo lên, để lộ chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Tịch Sóc còn không nhận ra thứ mình làm hay sao, gã lập tức nắm lấy tay Tịch Phi, kéo đến trước mặt mình, “Cái này, cái này…”

Là thứ mà gã đã khắc sao?

Sao lại xuất hiện một cách kỳ quái như vậy ở đây?

Thứ này có thể làm đồng hồ sao? Làm thế nào vậy?

“Cô ấy tặng đấy.” Tịch Phi kéo tay mình lại, hơi bỏ tay áo xuống, “Cậu có thể khắc giúp cô ấy, nói lên rằng cậu hài lòng với cái giá mà cô ấy đưa ra.”

“Cô ta...” Tịch Sóc há mồm, “Thôi, em mặc kệ anh.” Chính gã cũng là Bồ tát bùn qua sông, bản thân còn khó bảo vệ được mình

Nhà họ Tịch là một gia tộc rất kỳ lạ, con gái được hoan nghênh hơn con trai, nhưng nhà họ Tịch lại rất hiếm có con gái.

Thế hệ trên chỉ có mình mẹ gã là con gái. Mẹ gã ở nhà họ Tịch đúng là làm mưa làm gió.

Đến đời gã và Tịch Phi thì đúng là sống không ra người.

Tịch Phi còn được, dù sao thì hắn cũng là người thừa kế, còn gã thì thảm rồi, suốt ngày bị mẹ ép lấy vợ, lấy vợ, rồi sinh con gái! Sinh con gái!

Sinh cái rắm ý!

Chỉ mới có một người phụ nữ mà gã đã thảm vậy rồi, xuất hiện thêm một đứa con gái thì gã còn muốn sống nữa hay không?

Còn về đám người chỉ mong sao Tịch Phi không lấy vợ hoàn toàn là vì bọn họ cảm thấy những cô gái nông cạn lòe loẹt bên ngoài không xứng đáng với con trai nhà họ, phải là người trong nhà mới được, tiếc là người trong nhà thì lại không có.

Người trong nhà không có thì đừng lấy nữa.

Một đám thần kinh, hoàn toàn không muốn quay về.



Thời Sênh phát hiện Thanh Long Môn gần đây có biến động rất lớn, cô cảm thấy hơi lạ, cô mới bắt đầu ra tay, tại sao bọn họ đã sắp đứng không vững rồi?

Nhưng điều này không ngăn cản Thời Sênh ra tay với đám xã hội đen đó.

Thanh Long Môn vốn đã đang điêu đứng, lại bị Thời Sênh chen chân vào nên thành ra càng bị bao vây tứ phía.

Lãnh Viêm bận đến mức không có thời gian thăm Anh Túc. Lăng Dực nhân cơ hội đó đưa Anh Túc ra khỏi nhà lớn, đợi đến khi Lãnh Viêm phát hiện ra thì hai người họ đã chạy xa tít mù tắp.

Từ camera giám sát, Thời Sênh nhìn thấy Lãnh Viêm tức đến mức nhảy chồm chồm, chỉ cảm thấy nực cười.

Con người ta, chỉ lúc nào đang đắc ý mới tỏ ra cao quý nhã nhặn.

Thế nên, để khiến mình có thể tiếp tục cao quý nhã nhặn mãi thì phải bình tĩnh, phải có khí chất nắm bắt toàn cục.

[…] Ký chủ lại đang ra vẻ ta đây.

Mẹ kiếp, lúc cô tức tối rút kiếm ra thì cao quý lịch thiệp ở chỗ nào?

Chỉ giống thần kinh thôi!

Chỉ cần giết chết nam chính thì nguyện vọng của nguyên chủ đã hoàn thành.

Thời Sênh thu xếp đồ đạc đi ra ngoài, vừa rút điện thoại ra thì đã thấy xe của Tịch Phi từ từ dừng lại trước mặt.

Tịch Phi tự mình lái xe, hắn mỉm cười hiền hòa với Thời Sênh.

Nụ cười rất ngắn ngủi, nếu không phải Thời Sênh nhìn hắn không rời mắt thì không sao bắt gặp được.

Thời Sênh nhét điện thoại lại vào trong, mở cửa lên xe, rồi nhanh chóng thơm chụt lên má Tịch Phi.

Tịch Phi sững người, vành tai ửng đỏ, ngả người ra đằng sau, kéo xa khoảng cách với Thời Sênh, hắng giọng, “Em muốn xử lý Thanh Long Môn như thế nào?”

Thời Sênh bất ngờ, “Là anh làm à?”

Trước đây cô đã từng đoán nhưng lại phủ nhận. Dù sao thì thế lực của Mặc Môn cũng không ở trong nước. Nếu như Tịch Phi ra tay thật thì nhất định phải điều động tay chân từ nước ngoài về, cần nhiều thời gian để sắp đặt.

Suy luận trên phương diện thời gian thì lúc đó Tịch Phi vẫn đang làm khó cô, sao lại có thể đối phó với Thanh Long Môn được.

Thế nên lúc ý nghĩ đó lóe lên trong đầu cô liền bị phủ nhận ngay.

Không ngờ rằng…

Cô cũng có lúc bị đánh lạc hướng.

Lợi hại đó Từ của em.

Hơi thở của Tịch Phi trở nên gấp gáp, Thời Sênh vẫn ép sát lại gần hắn, thậm chí hắn có thể nghe thấy nhịp tim cô đang đập. Làn môi căng mọng của cô thôi thúc hắn lại gần nếm thử, chỉ cần hắn cúi người xuống một chút là có thể hôn cô.

Tịch Phi cứng đơ mặt, bình tĩnh trả lời: “Tham vọng của Lãnh Viêm quá lớn.”