Boss Là Nữ Phụ

Chương 702: Nữ hiệp thời hiện đại (21)

Thời Sênh phá hủy vài phi vụ làm ăn của Hắc Hổ Đường, để cảnh sát bắt gần hết bọn tay chân phía dưới, rồi mới bắt đầu ra mặt thách đấu với Hắc Hổ Đường.

Cho dù người của Hắc Hổ Đường biết rằng những chuyện đó là Thời Sênh làm, bọn họ cũng không có cách nào cả.

Đánh không lại, mắng không xong, đến chạy cũng chạy không được.

Cô nương đó là vô địch đấy biết không?

Bây giờ người của Hắc Hổ Đường sợ nhất là gặp phải Thời Sênh.

Thế nhưng luôn luôn là, ghét của nào trời trao của ấy.

Những thành viên của Hắc Hổ Đường đã từng bị Thời Sênh đuổi đánh bày tỏ rằng bọn họ muốn rút lui, muốn đầu thú, muốn làm lại từ đầu.

Thà rằng phải khóc trong ngục, còn hơn chịu nhục ở ngoài.

So với những thành viên không vượt qua được thử thách ấy, những thành viên nòng cốt của Hắc Hổ Đường chống trọi được lâu hơn một chút.

Hắc Hổ Đường mà bọn họ gây dựng bao nhiêu năm nay, không thể để bị hủy diệt trong phút chốc.

“Tiên sinh nói thế nào?” Tên còi tóm lấy thành viên Hắc Hổ Đường vừa mới quay lại, lay mạnh: “Tiên sinh thực sự muốn nhìn Hắc Hổ Đường bị con điên đó hủy diệt?”

“Tiên sinh nói cô ta vui là được.” Thành viên của Hắc Hổ Đường nói rất khó khăn, “Còn nói… còn nói…”

Tên Còi cực kỳ sốt ruột: “Còn nói gì nữa?”

“Còn nói, còn nói chúng ta là đồ bỏ đi.”

Tên còi buông thõng tay xuống, ánh mắt hoàn toàn không thể tin nổi.

Khi tiên sinh nói một người là đồ bỏ đi, có nghĩ là người đó đã bị từ bỏ.

Thế nên bây giờ, cả Hắc Hổ Đường bọn họ đều bị từ bỏ rồi?

“Không xong rồi, Nhan Miên đến rồi.”

Một người hét to, giống như bị đạn đánh trúng vậy, đánh cho đầu óc tất cả mọi người lập tức trống rỗng, lùi về phía đại sảnh theo bản năng.

Một thiếu nữ yêu kiều, chậm rãi bước vào từ cửa lớn, trong tay cô xách một thanh kiếm, ánh sáng lạnh bức người.

Trên mặt cô là nụ cười, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại thấy ánh mắt cô bình lặng như mặt nước hồ thu ngàn năm vẫn thế, không hề có một gợn sóng.

Trong mắt cô, những người bọn họ không khác gì không khí.

Tên còi đẩy người chặn đằng trước ra, tức giận quát, “Nhan Miên, Hắc Hổ Đường không có oán hận gì với cô, sao cô lại cứ phải nhằm vào Hắc Hổ Đường chúng tôi?”

Thời Sênh chống thẳng kiếm xuống đất, tinh thần từ từ lên cao. Đúng lúc tên còi tưởng rằng cô sắp sửa tuyên bố điều gì ghê gớm lắm, thì cô lại chậm rãi thốt lên một câu: “Quét ma túy đánh xã hội đen, ai cũng có trách nhiệm.”



Quét sạch ma túy, đánh xã hội đen, ai ai cũng có trách nhiệm?

Cô đến làm trò cười hả?

Một người từng là vợ của ông trùm xã hội đen lại nói với bọn họ như vậy, quét sạch ma túy đánh xã hội đen, sao cô không nói thực ra cô là người nhện, phải cứu cả thế giới vậy?

“Các người tự đi đến đồn công an, hay là tôi dẫn các người đi đây?” Thời Sênh từ từ quay đầu lại, ánh mắt đổ dồn về phía bọn họ.

Những người ở đây đều là thành viên nòng cốt của Hắc Hổ Đường, nếu những người này mà vào đồn rồi, thì Hắc Hổ Đường cũng chẳng còn hy vọng gì nữa.

Tên còi tức đến tái mét mặt, người phụ nữ này quá vênh váo.

“Anh em, liều mạng với cô ta, chết cũng phải lôi cô ta theo cùng.” Tên còi giơ cao tay hô hào.

Nhưng lại không mấy ai trả lời hắn, những người còn lại không giống như những người ngồi đằng sau chỉ huy, bọn họ đã được chứng kiến mặt lợi hại của cô gái đó rồi.

Cứ nghĩ mà xem, chỉ dựa vào mình cô ta đã có thể đẩy Hắc Hổ Đường ra nông nỗi ngày hôm nay, thì cô ta dễ đối phó lắm chắc?

Bọn họ lại chưa muốn chết.

“Tôi đầu hàng, tôi đi tự thú, tôi đi tự thú ngay bây giờ.”

“Tôi cũng tự thú.”

Hai người họ vứt súng xuống, chạy về phía Thời Sênh, nhưng vừa chạy được vài bước, thì hai tiếng súng vang lên, bọn họ lần lượt ngã xuống đất.

“Ai dám chạy, thì sẽ có cùng kết cục.” Tên còi chĩa xuống vào mấy người đang định xông ra, “Các người muồn đầu hàng? Muốn đi tự thú?”

Những người bị chĩa súng vào lần lượt quay lại hàng ngũ, đầu tóc run rẩy chẳng khác gì trống lúc lắc.

Tên Còi gật đầu hài lòng, rồi hắn chưa kịp quay đầu lại, thì đã thấy nhóm người đó không ngừng lùi lại đằng sau, mắt chứa đầy sợ hãi.

“Chạy hay không thì kết cục đều giống nhau cả, thật tiếc là hai người đã chết oan uổng.” Một giọng nói thánh thót vang lên đằng sau hắn.

Tên Còi chỉ cảm thấy da dầu tê liệt, như thể sau lưng có quái vật ăn thịt người vậy, chỉ cần hắn khẽ động đậy là sẽ bị nuốt chửng.

Hắn hoành hành trên giang hồ bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ lại thê thảm như lúc này, còn chưa dám nhìn chính diện, đã hồn xiêu phách lạc, sâu thẳm đáy lòng chỉ có một ý nghĩ: Chạy.

Tiếng còi báo động của cảnh sát từ xa vang lại, chưa bao giờ hắn cảm thấy thứ âm thanh này lại dễ nghe như thế.



Toàn bộ thành viên nòng cốt của Hắc Hổ Đường sa lưới, bọn họ chưa kịp tiêu hủy bằng chứng phạm tội của tổng bộ, tất cả đều bị cảnh sát thu giữ, cộng với những việc không ngừng bị lộ ra gần đây, những người chủ chốt có lẽ sẽ bị xử tù chung thân.

Trong vòng vài tháng ngắn ngủi, một khối u độc to, được giải quyết sạch bong.

Điều này hoàn toàn có thể được viết thành giáo trình.

Từ đầu đến cuối, cảnh sát đều không biết, rốt cuộc thì là ai đang giúp bọn họ. Có người nghi ngờ là Thanh Long Môn, có người lại nghi ngờ là nội chiến trong Hắc Hổ Đường.

Nhưng cho dù có nghi ngờ thế nào đi chăng nữa, bọn họ đều không có bằng chứng, cuối cùng chỉ có thể trở thành một câu đố không lời giải.

Rất lâu sau đó trong giới đồn thổi rằng.

Tên cầm đầu đứng đằng sau - Thượng Quan Cửu đã bị liên lụy đến, nhưng đến Thời Sênh cũng không nắm rõ được hành tung của hắn, thì trí thông minh của đám cảnh sát làm sao có thể tìm được hắn.



Trước mặt Tịch Phi có để vài tập tài liệu, chiếc laptop để bên cạnh đang chiếu video cảnh một thiếu nữ đơn độc đánh lại mười mấy người.

Trong video, thiết kiếm trong tay thiếu nữ vung lên đầy uy lực. Thanh kiếm nhìn có vẻ rất thô kệch nặng nề, nhưng khi được cô vung lên thì lại trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển.

Mặc dù chiêu thức của cô không ra đường lối gì cả, nhưng không thiếu mất mỹ cảm, mỗi chiêu mỗi đòn đều tỏ ra mỹ lệ và thiết thực. Nếu như là trong phim cổ trang thì đây tuyệt đối sẽ là một bữa tiệc thị giác hiếm có.

Đến khi video kết thúc, Tịch Phi mới rời mắt khỏi màn hình.

Có vài người đứng trước mặt hắn, đều cúi gằm mặt xuống, tỏ ra vừa cung kính vừa thận trọng.

Tịch Phi ngẩng đầu lên, nhìn về phía một người trong số họ, “Các cậu chưa bị cô ta phát hiện?”

Người đó lập tức trả lời, “Tịch tổng, chúng tôi rất cẩn thận.”

“Cô ta có thể né tránh sự điều tra của cảnh sát, né tránh bao nhiêu camera giám sát, chỉ không phát hiện ra các cậu?” Giọng nói của Tịch tổng vọng quanh căn phòng, giống như một luồng áp khí, đột nhiên ép chặt bọn họ xuống.

“… Cô ta là người, không phải thần tiên, chắc chắn cũng có lúc sơ suất.” Người của bọn họ đều là cao thủ trong trăm người mới chọn ra một người, người bình thường không thể bì được.

Tất nhiên những lời này không thể nói ra được, hắn chỉ trả lời một cách khéo léo.

Tịch Phi ném laptop từ trên bàn qua, “5 phút 6 giây.”

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cẩn thận cầm lấy laptop, tua nhanh đến phút thứ 5, lúc đó vẫn chưa bắt đầu đánh, thiếu nữ dường như đang nói chuyện với ai đó. Vào lúc 5 phút 6 giây, cô rút kiếm ra, ánh mắt liếc nhanh về phía camera.

“Đây có lẽ là trùng hợp.” Người cầm laptop không tin nổi, nếu như cô ta thực sự phát hiện ra rồi thì tại sao không ra tay? Còn để cho bọn họ quay lại?

“8 phút 25 giây, 12 phút 41 giây, 15 phút 6 giây.”

Tịch Phi tiếp tục nói thêm vài con số nữa.

Bọn họ tua nhanh, xem hết những mốc thời gian mà Tịch Phi vừa nói, giờ thì không thể không tin được nữa.

Cô ta thực sự biết bọn họ đang quay lén, nhưng tại sao cô ta không làm gì cả?

“Tịch tổng…” Có cần phải giải quyết cô gái này không?