Boss Là Nữ Phụ

Chương 620: Tổng tài phá sản (12)

Đến khi Thời Sênh tăng số tiền lên gấp mười lần, gã đàn ông mặc vest đã chịu khất phục.

Thế nhưng Thời Sênh chỉ nhận được một câu nói như thế này:

“Là thiếu gia của chúng tôi.”

“Thiếu gia của các người là ai?”

“Chính là thiếu gia của chúng tôi.”

“Thiếu gia của anh tên là gì?”

“Chính là thiếu gia.”

“…”

Cái tên đần độn này!

Cái bộ dạng nghiêm túc của gã đàn ông mặc vest này khiến Thời Sênh rất nghi ngờ, là hắn thực sự không biết thiếu gia nhà hắn tên là gì.

Thiếu gia nhà hắn dùng hắn đúng rất chính xác.

Cho dù có bị mua chuộc cũng vô dụng.

Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị thả gã đàn ông ra này thì cửa phòng bỗng nhiên bị ai đó đẩy ra. Mấy viên cảnh sát mang theo súng từ bên ngoài nối đuôi nhau vào.

Hiện trường đột nhiên trở nên kỳ dị.

Gã đàn ông mặc vest bị bắt cóc cũng như Thời Sênh đang cầm thanh kiếm như chuẩn bị chém người.

Mấy viên cảnh sát hoàn toàn kinh hoàng toát mồ hôi lạnh. Nếu như bọn họ đến muộn một bước thì người đàn ông này có phải sẽ bị chém chết không???

“Liễu Sênh Ca, bỏ hung khí xuống!” Viên cảnh sát chĩa súng nhằm vào Thời Sênh. Hàn Hiểu đã bị chế ngự, áp tải sang bên cạnh, sững sờ nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh: “…” Bà đây đâu có chuẩn bị chém người.

Thời Sênh cử động ngón tay, thiết kiếm từ từ rơi xuống.

Mấy viên cảnh sát tới tấp trợn tròn mắt, đến thở mạnh còn không dám thở.

“Pằng!”

“Keng!”

Người nổ súng là một viên cảnh sát nhìn có vẻ không lớn tuổi, nổ súng xong, bản thân tự ném súng của mình đi trước, ôm đầu “a” lên một tiếng.

Giết người rồi, hắn giết người rồi!

Nhưng những người khác lại không có tâm trí nào đi quan tâm đến viên cảnh sát nhỏ bé này, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào thanh thiết kiếm trong tay Thời Sênh.

Vừa rồi thanh kiếm đó đã cản viên đạn lại…

Thời Sênh ngó đầu nhìn thiết kiếm. Mặt kiếm sáng bóng như gương phản chiếu hình ảnh của đám cảnh sát đứng phía đối diện.

Thời Sênh đột nhiên giương kiếm lên cao, cái tư thế đó hệt như muốn lập tức chém chết gã đàn ông mặc vest, bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, kiếm của Thời Sênh càng lúc càng tiến gần đến gã đàn ông mặc vest…

“Bắn!”

Theo sau tiếng hạ lệnh, mấy viên cảnh sát giơ súng lập tức bắt đầu bắn, vô số viên đạn xé nát bầu không khí, mạnh mẽ vụt về phía Thời Sênh.

Mẹ… nó!

Cái đám đần độn này!

Tốc độ của những viên đạn rất nhanh, bắn vào phía sau cô, âm thanh bùm bụp.Thế nhưng không có một viên đạn nào bắt trúng người cô, không phải bị thiết kiếm khua đi, cản lại thì chính là vì bản thân bọn họ bắn lệch.

Âm thanh liên tiếp nổ tung vang lên rất lâu, đạn cứ thế tiêu hao, những người đứng phía đối diện vẫn còn đứng nguyên một chỗ.

“Chi viện, Số 12 Bách Niên Cư xin chi viện.” Viên cảnh sát lấy bộ đàm ra, bắt đầu liên lạc tổng bộ, ngày hôm nay quả thật rất bất thường.

Thời Sênh cắm thiết kiếm xuống đất, đứng thẳng, vô cùng khí phách hét lớn một tiếng: “Tôi nói… Pằng! Rầm rầm”

Thời Sênh lặng lẽ nhìn đống mảnh vụn của đèn treo rơi lả tả dưới đất, trái tim cũng vỡ thành từng vụn nhỏ.

Giá trị may mắn của mình thật lợi cmn hại!

Thời Sênh kéo ghế lại rồi ngồi xuống, nhìn gã đàn ông mặc vest mặc không hề biến sắc, nể phục hắn ta là một hán tử!

“Các người, xông vào nhà tôi làm cái gì?” Giọng nói của Thời Sênh uể oải, “Vừa tiến vào đã nổ súng, thần kinh à?”

Câu nói phía sau bất ngờ lên cao, dọa cho đám người phía đối diện giật mình tập thể.

“Cô bắt cóc người khác… còn có lý à?” Viên cảnh sát dũng cảm tiếp lời, “Bắt cóc là phạm pháp cô có biết không?”

“… Ai nói với anh là tôi bắt cóc người khác?” Thời Sênh trừng mắt.

Nói ra, ông đây nhất định không chém chết hắn.

“Tôi nói với cô này cô gái, cô vẫn còn trẻ như vậy, đang ở thời gian tươi đẹp nhất, nhìn cô cũng được giáo dục rất tốt, hà tất phải làm những việc tự phá hủy tiền đồ vủa bản thân.” Viên cảnh sát đã nhẹ giọng khuyên nhủ, “Cô bỏ vũ khí xuống, chúng ta từ từ nói chuyện. Cô có vấn đề gì có thể nói với chúng tôi, có thể giúp được chúng tôi nhất định sẽ giúp cô.”

Thời Sênh nghênh ngang kiêu ngạo nói với viên cảnh sát, “Cho tôi mười tỉ, có không?”

Viên cảnh sát: “…” Cô gái này có bệnh à?

Điên cuồng như vậy nhất định là có bệnh, lại còn là một điển hình của bệnh thần kinh.

“Anh nói với bọn họ, tôi có bắt cóc anh không?” Thời Sênh đá chân lên gã đàn ông mặc vest.

Gã đàn ông mặc vest lắc đầu như một cái máy, biểu cảm gương mặt rất cứng nhắc.

Cho nên dưới con mắt của mấy viên cảnh sát, cô đang uy hiếp con tin. Ở trước mặt bọn họ mà còn dám uy hiếp con tin, thật đúng là không coi cảnh sát bọn họ ra gì.

“Nhìn xem, tôi không hề bắt cóc hắn, tôi chỉ là hỏi hắn vài câu hỏi mà thôi.” Thời Sênh làm vẻ mặt vô tội, rồi đột nhiên lại nghiêm túc nói: “Vừa rồi các người vô cớ nổ súng với tôi, tôi phải kiện các người!”

Viên cảnh sát: “…” Cảm giác như đây là một vụ án kỳ lạ nhất trong năm nay mà bọn họ từng trải qua.

Tội phạm bị tình nghi lại phản lại muốn kiện bọn họ!

Thời Sênh dùng kiếm cắt đứt sợi dây thừng đang trói quanh gã đàn ông mặc vest.

Viên cảnh sát lại thêm một trận cố tình im lặng, cô ta thả con tim ra là gì vậy?

Sợ rồi à?

Có một viên cảnh sát dùng ánh mắt ám thị cho gã đàn ông mặc vest, ra hiệu hắn ta mau nhanh chóng chạy qua bên này.

Gã đàn ông mặc vest rất lâu sau cũng không có động tĩnh gì. Viên cảnh sát sững sờ, tình huống gì đây, trên người con tin cũng không hề có bom, hắn làm gì mà không động đậy vậy?

“… Nhũn chân” Gã đàn ông măc vest rất lâu mới nhả ra hai từ.

Những người này nổ súng, dọa chết hắn mất.

Đúng lúc này, bên ngoài tiếng còi báo động liên tục rú lên.



Cục cảnh sát.

Thời Sênh ôm ngực ngồi xuống, chân nghênh ngang gác lên chiếc ghế bên cạnh.Gã đàn ông mặc vest và Hàn Hiểu bị tách ra mỗi người ngồi một bên.

Trong cục cảnh sát im lặng đến kỳ lạ, cứ lúc lúc lại có ánh mắt dừng lại trên người Thời Sênh.

Nghe nói người phụ nữ có thể tránh được đạn, lại còn muốn kiện cảnh sát.

Giỏi giang đến muốn lên trời.

Vị luật sư mà Thời Sênh mời đến rất nhanh đã có mặt, thông qua lời giải thích của Thời Sênh và video của chấp pháp, vị luật sư cảm thấy bản thân trước đây đều đã sống lãng phí, đổi thành ông, ông cũng sẽ cảm thấy cô gái này đang muốn làm một chuyện đại nghịch bất đạo!

Khụ khụ, hiện giờ ông là luật sư của đương sự, không thể nghĩ đương sự như vậy được.

Thông qua cuộc tìm hiểu toàn diện các vấn đề giữa vị luật sư và cục cảnh sát, cũng như lời chứng của bảo vệ tiểu khu và gã đàn ông mặc vest, cuối cùng xác định Thời Sênh thực sự không phải là tội phạm bắt cóc.

“Kiện bọn họ!” Thời Sênh đập bàn, “Nếu không phải ông đây lợi hại thì bây giờ đã biến thành tổ ong rồi, nhất định phải kiện!”

“Cô Liễu, cô đừng kích động. Lúc đó quả thật là hành động của cô rất khiến người khác phải nghi ngờ. Nhân viên chấp pháp của chúng tôi…”

“Anh bớt nói lung tung đi cho tôi. Anh nói xem, nếu tôi là con gà rù thì giờ đã ở nơi nào rồi?”

Viên cảnh sát: “…” Bàn giải phẫu?

Vị luật sư: “…” Người đương sự này giống hệt như có bệnh vậy. Ông nên nói hay là không nên nói đây?

Những viên cảnh sát có mặt tại hiện trường khi đó, lúc này đang đứng thành một hàng, cúi thấp đầu, thở mạnh đều không dám thở.

Trước mặt bọn họ là một người đàn ông trung niên đang đi đi đi lại, “Mấy người các anh, đều đã làm bao nhiêu năm rồi, vậy là vẫn còn phạm phải lỗi thế này. Người ta bây giờ đang muốn kiện mấy anh đó!”

“… Cục trưởng Trương, là anh không nhìn thấy, cái dáng vẻ của cô Liễu này lúc đó, chính là muốn ra tay chém người.” Cảnh tượng lúc đó, cô ta giống như một kẻ điên xách một thanh kiếm. Cho dù có là một cảnh sát gạo cội cả đời đi chăng nữa vậy thì cũng sẽ nghi ngờ cô ta đang muốn giết con tin.

“Bây giờ người ta căn bản không làm, chứng cứ và người làm chứng đều rất đầy đủ!” Cục trưởng Trương đau đầu, lúc Thời Sênh vừa đến cục cảnh sát, ông đã nhìn thấy cái dáng vẻ hung hăng đó, thật sự bọn họ hiện giờ không có lý.

“Vậy thì cô ta tự tiện trói người cũng không đúng…” Việc này không phải khiến người khác nghi ngờ sao? Điểm mấu chốt là cô ta còn đang cầm vũ khí.

“Cô ta còn là người bị tình nghi ở một vụ án khác, cô ta vẫn còn tâm trí đi kiện chúng ta sao?”