Boss Là Nữ Phụ

Chương 618: Tổng tài phá sản (10)

Diệp Phong bắt đầu có chút nóng vội, cái giá này đã sắp vượt quá giá mà hắn ta dự tính.

Ngoài Thời Sênh cứ khăng khăng nâng giá với mình ra còn có một gã đàn ông mặc vest hắn không hề quen biết.

Diệp Phong miễn cưỡng tiếp tục ra giá, Thời Sênh ra giá tiếp hai lần thì dừng lại, bởi cô phát hiện gã đàn ông mặc vest kia không hề có ý định bỏ cuộc.

Số tiền đấu giá tăng lên theo một đường thẳng, hiện giờ đã đắt đến nỗi khiến thổ hào muốn im lặng mà cạp đất.

Thế giới của Thần hào thật đáng sợ.

Diệp Phong đã có chút bắt đầu muốn bỏ cuộc, cái giá này đã không phải là giá mà hắn có thể chấp nhận được. Đúng lúc suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, ánh mắt hắn lướt sang Thời Sênh đang ngồi ở vị trí không xa, nhìn thấy vẻ chế giễu thể hiện rõ trên khuôn mặt cô, trong lòng Diệp Phong bỗng xuất hiện một cơn thịnh nộ không thể giải tỏa.

Cô ta dựa vào đâu mà có thể đường hoàng ngồi ở đây như vậy, lại còn dùng cái biểu cảm chế giễu ấy nhìn hắn?

Rõ ràng người bị phá sản là cô ta…

Trong đầu xuất hiện hay giọng nói không ngừng đấu đá nhau.

--- Tiếp tục ra giá, không thể để cô ta coi thường cậu được, để cô ta thấy từ bỏ cậu là một việc làm ngu xuẩn đến mức nào.

--- Từ bỏ ra giá, hiện giờ cậu đã không còn nhiều tiền vốn nữa, đừng vì phụ nữ mà hỏng mất đại sự.

Đúng lúc hắn đang suy nghĩ đắn đo thì ghế ngồi cuối cùng lại có thêm một người tham gia cuộc chiến.

Là một người đàn ông trung niên, giày da kiểu tây, nhìn có vẻ không có điểm gì khác so với người bình thường.

Mọi người bắt đầu xì xào, trận đấu ngày hôm nay có lẽ cả đời này cũng chỉ được thấy một lần.

“Chín trăm triệu!” Gã đàn ông mặc vest lần đầu tiên lên tiếng liền ra giá từ bảy triệu chín nghìn vạn tăng lên chín tỉ, khoảng cách chênh lệch một tỉ.

Mọi người đồng loạt nhìn sang Diệp Phong - Thần hào, tới lượt anh.

Cả người Diệp Phong mồ hôi lạnh cứ thế ứa ra, hắn ta vẫn còn chưa ra giá, người đàn ông trung niên ngồi phía sau đã ra giá trước.

“Mười tỉ.”

“Mười một tỉ.” Thời Sênh đột nhiên lên tiếng.

Đám thổ hào: “…” Thứ mấy người đang nói là bùn sao? Hễ mở miệng là thêm một tỉ một tỉ.

Lại còn cái cô tổng tài phá sản này nữa. Cô cũng không sợ lát nữa nếu không có người nhận, cô đào đâu ra được mười một tỉ đây?

Diệp Phong nhìn biểu cảm của Thời Sênh, luôn có cảm giác cô đang khiêu khích mình, hắn nóng mặt buột miệng nói ra, “Mười hai tỉ!”

Cả một hội trường yên tĩnh đến kỳ lạ, gã đàn ông mặc vest và người đến cuối cùng đó đều không ra giá thêm nữa.

Người điều khiển buổi đấu giá chờ một lúc mới nói, “Số 7 lần thứ nhất, số 7 lần thứ hai, số 7 lần thứ ba! Xin chúc mừng tiên sinh đây đã giành được Lucky, chúc anh có một tương lai may mắn.”

Lãi rồi, lãi rồi.

Người điều khiển buổi đấu giá cười sắp rớt hàm răng rồi.

Diệp Phong: “…” Sao không có ai ra giá thêm vậy?

Không ít người đứng lên chúc mừng Diệp Phong, cái gì mà tuổi trẻ tài cao bla bla bla…

Số tiền có thể sử dụng của Diệp Phong chắc chắc không nhiều như vậy, hắn chắp Đông vá Tây mới có thể bổ sung đủ.

Kết quả cuối cùng chính là, những nỗ lực hắn làm trước đây đều hoàn toàn vô ích, lại còn bị nợ phầm mềm rất nhiều điểm tích lũy.

Diệp Phong nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường, hai người ra giá cuối cùng không phải là do Liễu Sênh Ca gọi đến để gài bẫy hắn ta đấy chứ?

Rất có khả năng!

Thật không ngờ người phụ nữ này lại có thể nhẫn tâm như vậy.

Lúc này, có lẽ Diệp Phong đã ghét Thời Sênh một cách triệt để.



Thời Sênh rời khỏi hội trường thì bị gã đàn ông mặc vest đó chặn lại.

“Liễu tiểu thư.” Gã đàn ông mặc vest hơi hơi cong người, sau đó lấy từ trong túi áo vest một chiếc hộp nhỏ, “Quà gặp mặt.”

Thời Sênh: “…” Cái quái gì thế?

Tự dưng không đâu đi tặng quà gặp mặt?

Thần kinh à.

Thời Sênh lùi về phía sau, bước qua một hướng khác rồi đi tiếp, thân hình cao lớn của gã đàn ông mặc vest lập tức vượt đến trước mặt Thời Sênh: “Liễu tiểu thư, quà gặp mặt.”

Một từ cũng không thiếu, đến ngữ khí, biểu cảm đều giống nhau.

Gặp cái ông nội nhà ngươi à!

A a a, ở đây có gã thần kinh!

Thời Sênh giơ chân đạp một phát lên bụng người đàn ông mặc vest. Ông ta vốn dĩ cứ tưởng Thời Sênh không dùng nhiều sức nên không hề để ý, kết quả đến khi bản thân ngã lăn xuống nền đất, ông ta mới bắt đầu ngẩn người.

Đợi đến lúc người đàn ông mặc vest đó hoàn hồn trở lại thì đã không thể nhìn thấy bóng lưng của Thời Sênh nữa.

Người đàn ông mặc vest từ mặt đất bò dậy, uể oải bước về một hướng khác, băng qua đường rồi lên một chiếc xe đang dừng ở bên kia đường.

Trong xe rất yên tĩnh.

“Thiếu gia, Liễu tiểu thư không nhận.”

“Anh đã nói thế nào?” Một giọng nói rất dễ nghe vang lên từ bên cạnh, ánh sáng trong buồng xe rất tối, không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó.

“Liễu tiểu thư, quà gặp mặt.” Người đàn ông mặc vest đó dùng ngữ điệu y hệt như vừa nãy kể lại.

“Cái đồ đần độn này, ai bảo anh nói như vậy!” Người được gọi là thiếu gia đột nhiên thò một cánh tay ra điên cuồng đập vào đầu người đàn ông mặc vest đó, “Ai bảo anh nói như vậy? Ai?”

Gã đàn ông mặc vest ôm đầu, “Thiếu gia, lúc trước là cậu nói vậy.”

Anh ta thuật lại không hề sai, một từ cũng không thiếu, một chữ cũng không thêm, tại sao thếu gia lại đánh anh ta chứ?

Gã đàn ông mặc vest bị ném ra khỏi xe, chiếc xe cứ thế nghênh ngang phóng vút đi mất.



Thời Sênh nhanh như chớp mắt chuồn lên xe của Hàn Hiểu.

“Liễu tổng?” Hàn Hiểu nhìn bộ dạng vô cùng lo lắng của Thời Sênh, nhịp tim cứ thế tăng lên, không phải là Liễu tổng đã làm gì thật rồi đấy chứ?

“Lái xe lái xe, phía sau có một gã thần kinh.” Thời Sênh giục Hàn Hiểu.

Hàn Hiểu nhìn về phía sau xe, có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng một người đang tiến về hướng này, khoảng cách quá xa, cô chỉ có thể dựa vào chiều cao và thân hình để phán đoán ra là một người đàn ông.

Hàn Hiểu lập tức khởi động xe.

Đến khi xe đi khỏi con đường đó Thời Sênh mới bắt đầu chửi rủa.

Một gã đàn ông mặc vest đã đủ rồi lại còn có cả một lão già kỳ cục.

Dọa chết bổn cô nương rồi.

Vẻ ngoài xinh đẹp như hoa của bổn cô nương lại có thể khiến người khác nhớ nhung đến thế sao?

Hàn Hiểu kỳ lạ nhìn Thời Sênh, một lúc sờ mặt, một lúc lại sờ tay, Liễu tổng đang làm cái gì vậy???

Trong lòng Hàn Hiểu có chút sợ hãi.



Tin tức ngày thứ hai rất hoành tráng.

Vòng tay Lucky đấu được giá trên trời.

Tin tức nữ minh tinh Lương Tình mặc đồ lót gợi tình đến tham gia sự kiện đều không còn quan trọng nữa.

Trong một khoảng thời gian mọi người ai nấy đều bàn tán về chủ đề nóng chiếc vòng tay giá trên trời Lucky.

Nếu như không phải quá trình trong buổi đấu giá được giữ bí mật nghiêm ngặt thì bây giờ Diệp Phong nhất định cũng sẽ lên trang đầu.

Cũng có người nghi ngờ chiếc vòng tay Lucky này liệu có thật sự mang lại may mắn không.

Cho nên người đấu giá được chiếc vòng tay này liền trở thành đối tượng được quan tâm đặc biệt, mọi người đều rất tò mò vị đại gia này là ai, liệu thật sự sẽ nhận được sự chiếu cố của thần may mắn.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, đã lấy những hơn mười tỉ để đổi lấy một chiếc vòng tay, cho dù người ta không có chiếc vòng tay Lucky cũng đã là người rất may mắn.

Đồng thời, kể từ sau buổi bán đấu giá, trong giới này liền truyền đi tin đồn Thời Sênh được bao nuôi, các loại tờ báo chuyên viết về chuyện đời tư người nổi tiếng cứ thế xuất hiện liên tục.

Thậm chí còn có người đào bới những mối quan hệ xung quanh của nữ chính, đem tất cả những người đàn ông có quan hệ với cô ấy điều tra một lượt, kết quả là điều tra đến cuối cùng, không biết tại sao lại biến thành ‘Những tổng tài có quan hệ mật thiết với nữ tổng tài xinh đẹp những năm tháng đó.”

“Liễu tổng, chị xem bọn họ viết những gì này… buổi dạ hội lúc ba giờ, Mỗ tổng rạng sáng đi ô tô rời khỏi… Đây rõ ràng là ngày thứ hai Triệu tổng vội vàng đi nước ngoài, buổi tối chị mới đến đó để bàn chuyện hợp tác, tại sao đến tay bọn họ lại trở thành dạ hội Mỗ tổng…”

Hàn Hiểu liền tù tì nhặt ra một loạt những từ ngữ bắt bẻ đến không còn gì để nói, kích động đến nỗi khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ bừng.

Đám nhà báo này ăn lắm dửng mỡ hay sao, chuyện về chiếc vòng tay Lucky không đi mà đưa tin lại cứ bám lấy tổng tài nhà cô làm cái gì!

Thời Sênh dựa người vào sô-pha, biểu cảm thong dong nhàn nhã, “Kích động như vậy làm cái gì? Lý do họ nói cứ nói thôi, lẽ nào cứ nói, nói sẽ biến thành thật à?”

“Liễu tổng, là chị không biết dư luận bây giờ đáng sợ nhiều thế nào, một thời gian trước đây, một cô gái trẻ vì bị sư luận dồn ép đến mức phải nhảy lầu tự tử. Cho dù chị không hề làm nhưng dưới con mắt của bọn họ chính là chị đã làm. Đám anh hùng bàn phím não ngắn này căn bản không có lý trí.