Boss Là Nữ Phụ

Chương 614: Tổng tài phá sản (6)

Hàn Hiểu bị hành động bất ngờ rút kiếm ra của Thời Sênh dọa một trận. Mãi đến khi Tiêu Linh Lung vừa gào thét của bỏ chạy cô mới bình tĩnh lại.

Hình như cô đâu có chuẩn bị cho Liễu tổng mấy đồ chơi như thế này nhỉ?

Cây kiếm giống y như thật.

Liễu tổng mang về từ lúc nào vậy?

Trong đầu Hàn Hiểu tràn ngập dấu chấm hỏi.

Thời Sênh cầm kiếm chọc chọc chú chó Samoyed đang nằm rạp dưới đất. Chú chó Samoyed tội nghiệp đáng thương kêu ư ử.

Khóe miệng Hàn Hiểu giật giật, sao lại có cảm giác bây giờ Liễu tổng đang muốn chọc chết chú chó đó vậy?

Chú chó vô tội mà!

Xin chị rộng lòng nương tay!

“Xin lỗi Liễu tổng, em đã gây phiền phức cho chị rồi.” Hàn Hiểu áy náy xin lỗi, nếu không phải do cô mang chú chó này về đây, Tiêu Linh Lung sẽ không thể nào tìm đến tận cửa.

Tiêu Linh Lung cũng sẽ không nói ra những lời khó nghe như vậy.

Thời Sênh chọc một lúc lâu, cái tiếng rên rỉ ăng ẳng đó kêu mãi khiến trái tim Hàn Hiểu cũng phải mềm nhũn.

Chú chó đáng yêu như vậy, Liễu tổng, sao chị lại có thể nỡ ra tay được chứ?

“Cái thứ này, bao nhiêu tiền một con?” Thời Sênh bất thình lình thốt ra một câu.

Hàn Hiểu ngẩn ngơ, dè dặt trả lời, “Loại bình thường không đắt.”

Giống Samoyed bình thường cũng chỉ có mấy nghìn.

Thế nhưng những người sống ở đây đều là những người giàu có như thế, ai mà biết được chú chó này có phải đã được mạ vàng rồi không, nếu vậy thì giá trị của nó có lẽ phải tăng gấp mấy lần.

Tóm lại là chó bình thường không thể theo kịp.



Tiêu Linh Lung rất nhanh sau đó liền dẫn người quay lại, vừa hay nhìn thấy Thười Sênh đang chọc chọc chó của cô ta, túm lấy người bên cạnh chạy như bay đến, “Liễu Sênh Ca, cô không được phép động vào chó của tôi!.”

Diệp phong nhìn thấy Thời Sênh vô cùng ngạc nhiên. Chuyện lần trước, bây giờ hắn ta vẫn còn cảm thấy như đang diễn ra trước mắt, đáy mắt không tránh khỏi có chút hậm hực.

Lần trước hắn ta có đến nhà cũ để tìm cô, thế nhưng nơi đó đã bị bán mất, hắn ta không tìm được người.

Bây giờ lại nhìn thấy cô ta ở một nơi cao cấp như thế này, Diệp Phong sao có thể không kinh ngạc được.

Người phụ nữ này lại còn có tiền để ở một nơi cao cấp như thế này sao?

Có lẽ bởi vì có người chống lưng, Tiêu Linh Lung trực tiếp xông đến trước mặt Thời Sênh, “Bỏ Tuyết Tuyết ra.”

Thời Sênh thấy buồn cười lại tiếp tục chọc chọc hai phát nữa, cười xấu xa nói: “Tôi đã chọc rồi, cô định làm gì tôi nào?”

Có nam chính giúp đỡ thì giỏi lắm à!

Ông đây…

Ông đây còn là người có kiếm đấy!

Chú chó Samoyed: “…” Gâu gâu, em vô tội.

Hàn Hiểu: “…” Phong cách của Liễu tổng càng ngày càng không đúng, nhất định là do cô chưa từng nhìn thấy Liễu tổng trong cuộc sống hàng ngày, nhất định là như vậy, ừm, chính là như vậy.

“Cô!” Tiêu Linh Lung bị chọc cho tức giận đến mặt mày đỏ ửng, nắm lấy tay của Diệp Phong lắc lắc, “Anh Phong, anh mau giúp em cứu Tuyết Tuyết của em ra ngoài.”

Giọng nói yếu ớt mềm mại đó giống chứ một chú mèo nhỏ, khiến trái tim người nghe tê dại.

Đa số đàn ông đều thích mẫu phụ nữ biết nũng nịu này, Diệp Phong hiển nhiên cũng như vậy, là điều chắc chắn.

Tiêu Linh Lung vừa làm nũng, Diệp Phong nào có chống đỡ được là bao.

“Sênh Ca, cô thả Tuyết Tuyết của Linh Lung ra đi. Cô hà tất phải tính toán với một con chó làm gì?”

“Không phải tôi kéo nó lại.” Thời Sênh dùng ánh mắt thiểu năng nhìn Diệp Phong, “Là tự nó không đi, trách tôi sao?”

“Anh Phong, vừa nãy cô ta còn muốn giết em.” Tiêu Linh Lung uất ức tố cáo, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn tựa vào Diệp Phong.

“Bây giờ tôi cũng muốn giết cô.” Thời Sênh giương giương thiết kiếm, nụ cười ấn chửa đấy ác ý.

Tiêu Linh lung bị dọa khiến cả người run cầm cập, trốn sau lưng Diệp Phong.

Khóe mắt đã óng ánh ngấn lệ, cái bộ dạng đáng thương đó khiến người khác nhìn vào cảm thấy rất đau lòng.

“Liễu Sênh Ca, cô điên rồi sao?” Đáy mắt Diệp Phong chứa đầy sự tức giận nhìn Thời Sênh.

“Anh còn không chịu đem tiểu mỹ nhân của anh đi, không chừng tôi sẽ điên thật đấy.” Ánh mắt Thời Sênh chuyển động xung quanh, ở đây không có camera giám sát, chém chết người, xử lý có phiền phức không?

[… Ký chủ, đừng nên có ý nghĩ nguy hiểm như vậy.] Hệ thống làm tròn bổn phận nhắc nhở, mặc dù không có tác dụng gì.

Còn Diệp Phong nghe thấy câu nói này của Thời Sênh, không biết tại sao lại tưởng tượng thành—

Thời Sênh đang ghen, trong lòng cô vẫn còn thích hắn ta.

Quả nhiên phụ nữ chính là loại ti tiện.

Nếu như Thời Sênh biết được suy nghĩ này của Diệp Phong thì cho dù là làm cho thế giới này sụp đổ, cô nhất định sẽ chém chết Diệp Phong ngay tại đây.

Vẻ mặt Diệp Phong không tránh khỏi dịu lại, “Sênh Ca, em bỏ kiếm xuống đi. Nếu em thích chó, anh sẽ tặng em một con. Em trả lại con chó này cho Linh Lung đi.”

Thời Sênh nhìn vẻ mặt bỗng dưng dịu lại một cách kỳ lạ của Diệp Phong, uống nhầm thuốc rồi à?

Tiêu Linh Lung cũng cảm nhận được sự thay đổi của Diệp Phong. Cô ta lặng lẽ trừng mắt nhìn Thời Sênh một cái, lại dám quyến rũ anh Phong.

“Anh Phong…” Tiêu Linh Lung nắm lấy cánh tay Diệp Phong, “Có phải Liễu Sênh Ca điên thật rồi không? Anh nhìn ánh mắt của cô ta mà xem, y như biến thành một người khác vậy. Việc trước đây có lẽ đối với cô ta là một sự đả kích rất lớn.”

Diệp Phong quan sát Thời Sênh một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên ngực Thời Sênh nhiều hơn mấy giây. Thật sự hắn ta cũng cảm giác thấy Liễu Sênh Ca giống như đã biến thành một người khác.

Đặc biệt là lúc đối diện với hắn, ánh mắt đó, giống như giây tiếp theo hắn sẽ hòa tan vào sâu trong đôi mắt ấy, không còn sót lại một mảnh vụn nào.

“Chị Liễu, tôi có quen biết một bác sĩ, có cần tôi giới thiệu cho chị không? Có bệnh thì phải chữa, nếu thiếu tiền tôi có thể giúp chị Liễu đây ứng tạm.” Tiêu Lung Linh tiếp tục tìm đến đường chết.

Này, cái tính tình bạo lực của ông!

Thời Sênh vung kiếm lên chém về phía đó.

Trong không trung, thiết kiếm rít lên, ngang ngược dọa nạt đè bức qua đó, khuôn mặt bé nhỏ của Tiêu Linh Lung ngay tức khắc trở nên tái mét, không biết có phải là bị sợ hãi đến trơ mặt ra không, cô ta không hề tránh né.

Lần này Diệp Phong có chuẩn bị, ôm lấy Tiêu Linh Lung tránh sang một bên, thiết kiếm sượt qua lưng của hắn ta, đem theo một cái ớn lạnh đến thấu xương.

Diệp Phong không làm chủ được mà run lên cầm cập, quá lạnh.

Cái cảm giác ấy giống như đang mặc quần cộc đột nhiên bị rơi xuống một nơi băng tuyết ngập trời.

Hắn ta còn chưa đứng vững, cái ớn lạnh đó lại vút qua. Diệp Phong ôm Tiêu Linh Lung nhào sang bên cạnh. Hai người đó lăn đến bên cạnh khóm hoa.

Thời Sênh vừa bước lên phía trước hai bước, từ bên trên đột nhiên rơi xuống một thứ đồ vật màu da cam, vừa hay nện xuống bên cạnh chân của Thời Sênh.

Âm thanh ‘ Vù vù vù’ trong phút chốc đổ ào xuống, đàn ong vò vẽ đen nghìn nghịt từ trong tổ bay ra ngoài.

Thời Sênh: “…” Vận may của mình thật lợi hại quá đi!

Thiết kiếm khua khoắng trong không trung, đám ong vò vẽ còn chưa bay đến gần đã bị thổi bay theo đường kiếm, chúng chóng mặt chuyển hướng bay tứ tung trong không trung, trận hình đẹp đẽ bị làm cho phân tán hết.

Thời Sênh khua khoắng thêm một lần nữa, đàn ong vò vẽ bị đuổi đến phía Diệp Phong và Tiêu Linh Lung.

“A a…” Tiếng gào thét thảm thiết của Tiêu Linh Lung đột nhiên vang lên.

Diệp Phong chân tay lúng túng bảo vệ Tiêu Linh Lung, xua đuổi đám ong đó đi. Thế nhưng kết quả không như ý muốn, Diệp Phong chỉ có thể ôm Tiêu Linh Lung bỏ chạy.

‘Vù vù’ đàn ong vò vẽ đuổi theo sau.

Cuối cùng hai người đó được cứu dưới sự giúp đỡ của một đám bảo vệ.

Có điều hai người họ đều bị ong đốt rất thảm hại. Đặc biệt là Diệp Phong, cả khuôn mặt đều sưng phù. Khuôn mặt của Tiêu Linh Lung được Diệp Phong bảo vệ nên không có vấn đề gì lớn, chỉ là cánh tay cũng bị ong đốt khá thảm hại.

“Anh Phong.” Tiêu Linh Lung nắm lấy tay của Diệp Phong, khuôn mặt nhỏ đầy vệt nước mắt, giọng nói uất ức vô cùng, “Chính là Liễu Sênh Ca đã cố ý.”

Sắc mặt Diệp Phong thay đổi rất nhanh, kể từ sau khi hắn sở hữu phần mềm thần kỳ đó, hắn chưa bao giờ bị chịu ấm ức như thế này.

Tiêu Linh Lung lải nhải không ngừng, “… Liễu Sênh Ca phá sản rồi, sao cô ta lại có tiền mà sống ở đây chứ? Anh Phong, anh nói xem có phải là cô ta có bạn trai rồi không?”

Câu nói này nói thì dễ nghe, thế nhưng lại ngầm có ý là—Thời Sênh được người khác bao nuôi rồi.

Suy cho cùng một người tổng tài xuống dốc, sao có thể ở nổi một nơi cao cấp như thế này.

Sắc mặt của Diệp Phong quả nhiên nặng nề.