Boss Là Nữ Phụ

Chương 612: Tổng tài phá sản (4)

Thời Sênh nhìn gã luật sư tỏ ý ông ta cứ tiếp tục nói.

Gã luật sư hắng gọng, ánh mắt không tự nhiên mà di chuyển nhìn ra hướng khác, dừng lại ở bên cạnh, “Liễu tiểu thư, tôi cũng biết hoàn cảnh hiện giờ của cô. Thế nhưng khoản tiền này đã là kết quả mà Diệp tiên sinh tự mình đứng ra chịu trách nhiệm một phần. Nếu như cô thực sự không còn cách nào khác, có thể lấy căn nhà này của cô mang ra thế chấp……”

“Ông nói cái gì!” Hàn Hiểu không nhịn được mà gào lên, “Các người chính là nhằm vào căn nhà này của Liễu tổng mà đến đây đúng không?”

Hiện giờ Liễu tổng chỉ còn lại mỗi một căn nhà này, vậy mà cái tên trai bao Diệp Phong lại còn muốn bắt Liễu tổng không có nhà để về.

“Sênh Ca, anh cũng không muốn tuyệt tình như vậy, là em khiến anh quá thất vọng.” Khuôn mặt Diệp Phong bị quấn băng kín mít, không thể nhìn ra biểu cảm của hắn như thế nào.

Bắt cá hai tay, anh còn dám mở mồm ra nói à!

Da mặt cũng dày thật đấy!

“Tiền thuốc thang đúng không?” Thời Sênh nhếch mép để lộ một cái nhìn khinh bỉ, nụ cười u ám, “Bà đây không có gì, chỉ có tiền.”

Thời Sênh túm chặt Diệp Phong rồi ném hắn ra khỏi sô pha.

“Liễu tiểu thư.” Gã luật sư kinh hãi, “Cô còn muốn đánh người nữa sao? Việc này sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự!”

“Liễu tổng!” Giọng nói kinh hãi của của Hàn Hiểu trùng lặp với giọng nói của gã luật sư. Liễu tổng, sao chị lại muốn đánh là đánh vậy, nếu lỡ như thật sự làm người ta bị thương rồi chúng ta sao có thể đền nổi đây!

Thời Sênh đạp một cái vào sống lưng Diệp Phong rồi vặn tay hắn ta ra phía sau lưng. Mặt Diệp Phong dán xuống nền nhà lạnh như băng, đau đớn khiến hắn ta bắt đầu kêu oai oái.

Có lẽ hắn ta không thể ngờ được Thời Sênh sẽ bất ngờ ra tay, không có cách nào phòng bị.

“Yên tâm, tôi sẽ không đánh vào những bộ phận quan trọng, cùng lắm là đền thêm chút tiền là xong.” Thời Sênh nhìn gã luật sư hơi mỉm cười.

Cảm ơn tổng giám đốc xinh đẹp đã chăm chỉ tập luyện thể dục.

Gã luật sư vừa nghĩ sẽ bước lên phía trước liền sững lại. Ông ta không muốn thừa nhận bị ánh mắt của một người phụ nữ làm cho sợ hãi.

Thế nhưng cơ thể của ông ta lại hoàn toàn không nghe theo sai bảo, giống như bị trúng tà.

Cả một gian phòng khách chỉ có tiếng gào thét của Diệp Phong. Thời Sênh đánh xong liền xách Diệp Phong đi sang phía bên kia của căn phòng.

Đến khi gã luật sư và Hàn Hiểu đuổi kịp, bọn họ chỉ nhìn thấy một góc áo của Diệp Phong từ ban công rơi xuống.

“Rầm!”

Bên dưới có âm thanh vật gì đó rơi xuống nước rất lớn.

Thời Sênh tựa người vào ban công, khuôn mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên.

Trong lòng cô vẫn đang xuy xét, nếu nam chính chết đuối thì chắc không phải là lỗi của cô.

Đúng vậy, Diệp Phong không biết bơi, lại cộng thêm sự việc lần trước hắn ta bị rơi xuống sông nên giờ lại càng thêm sợ nước.

Gã luật sư như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng chạy xuống tầng dưới. Nhà của Thời Sênh ở vị trí không cao, bên dưới là một bể bơi, lúc này trong bể bơi không có một bóng người.

Thế nhưng, khi gã luật sư vừa xuống bên dưới thì phát hiện Diệp Phong đã được người khác cứu lên. Một cô gái trẻ đang nằm bò trên người hắn ta làm hô hấp nhân tạo.

Diệp Phong được đưa đến bệnh viện, lần này mới thật sự phải quấn băng như xác ướp.



“Liễu tổng, liệu có chuyện gì xảy ra không?” Tiếng còi xe cứu thương gào rú từ bên dưới vọng lên, từng âm thanh cứ thế chui vào trong tai của Hàn Hiểu, kinh sợ khiến tâm trạng cô không yên.

“Nếu có chuyện gì xảy ra cũng không cần em phải đứng ra gánh trách nhiệm, em sợ cái gì.” Thời Sênh vỗ vỗ vai của Hàn Hiểu, “Đi xem xem căn hộ nào tốt một chút, chứng ta đổi nhà khác.”

Dựa vào tính cách có thù nhất định phải trả của Diệp Phong, hắn ta sẽ tự mình ra tay mà sẽ không lựa chọn báo cảnh sát.

Để phòng tránh việc sau này ngày nào cũng phải nhìn thấy cái tên luôn cho mình là nhất đó thì chuyển nhà là rất quan trọng.

“Liễu tổng…” Tiền ở đâu ra?

Bây giờ chị đã phá sản rồi đấy, được chưa? Không phải nói chuyển là có thể chuyển, chúng ta phải tiết kiệm sau đó tập trung đợi thời trở lại.

“Vấn đề về tiền không cần lo lắng, em cứ đi xem là được.”

Hàn Hiểu: “…” Cho dù có phá sản, Liễu tổng vẫn là tổng tài bá đạo.

Không, hình như còn ngang ngược hơn cả ngày trước!

Người này so với vị tổng giám đốc phá sản mà cô biết có chút không giống nhau…

Nhìn mấy người tổng giám đốc phá sản khác, có ai mà không uể oải lếch thếch, trong một đêm đang ở thiên đường bỗng chốc rơi xuống địa ngục, cuộc sống mơ mơ màng màng, cam chịu sa ngã, căm hận cả thế giới.

Tổng giám đốc nhà cô thì lại hoàn toàn bình thường. Đừng nói là vì chuyện phá sản mà ăn không ngon ngủ không yên, chị ấy đến cau mày còn không thấy cau một cái nào.

Tất nhiên cũng không nói đến việc đợi thời trở lại, cảm giác như mỗi ngày chị ấy đều đang ăn không ngồi rồi…

Thật không ngờ Liễu Tổng lại là một người như thế này.

Đến khi Hàn Hiểu xách túi ra ngoài, cô mới phản ứng lại, việc mà cô vừa hỏi không phải là về việc của cái tên trai bao Diệp Phong đó sao?



Hàn Hiểu sợ trong tay Thời Sênh không có nhiều tiền nên khi đi tìm nhà cô cố gắng hết sức tìm mấy căn hộ giá cả phải chăng.

Kết quả là tìm mấy căn liền đều bị Thời Sênh thẳng tay gạt bỏ.

Có một hôm, Thời Sênh cầm về một cuốn tạp chí, ném “phịch” một cái xuống trước mặt Hàn Hiểu, chỉ vào phần bất động sản hiệu quả được thêm bên trên “Nơi này đi.”

Hàn Hiểu lên từng cơn đau thắt tim, khóc không ra nước mắt, “Liễu tổng, cái nhà này một căn cũng hơn nghìn vạn, chúng ta…” Không mua nổi!

Hai tay Thời Sênh chống lên mặt bàn, hơi nghiêng về hướng Hàn Hiểu đang đứng, khóe mắt khẽ hếch lên, gương mặt xinh đẹp chất chứa đầy ngang ngược.

Tim Hàn Hiểu bỗng nhiên đập rất nhanh, không kìm chế được phải tựa người về phía sau.

Thời Sênh chăm chú nhìn Hàn Hiểu, giọng nói như mang theo vài ý cười, “Còn nhớ số vốn lưu động không cánh mà bay của xí nghiệp Liễu Thị không?”

Trái tim đang đập cuồng loạn của Hàn Hiểu đột nhiên dừng lại, những lời cô sắp nói ra chính là cảm giác cô không thể nào chịu đựng được.

Thời Sênh khẽ lướt ngón tay qua tai cô, đến khi dừng lại trước mặt, ở giữa những ngón tay trắng ngần kẹp một cái thẻ màu vàng nhạt, “Chúng ta không thiếu tiền, ngoan, đi mua nhà.”

Hai má Hàn Hiểu bỗng đỏ ửng.

Mãi một lúc lâu sau Hàn Hiểu mới có phản ứng, hai má đỏ bừng nhìn vô cùng đang yêu.

“Liễu tổng, chị điều chuyển hết vốn ra ngoài rồi sao?” Hàn Hiểu cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy.

Vốn lưu động của xí nghiệp Liễu Thị không hề ít, số tiền lớn như thế, muốn điều chuyển ra ngoài, nói thì dễ chứ làm thì mới khó làm sao?

Mấy người đó điều tra lâu như thế đều không biết khoản tiền này đã đi đâu mất, quả thực giống hệt như một sự kiện thần bí.

“Đúng vậy.” Thời Sênh đứng thẳng người.

Hàn Hiểu: “…” Tổng giám đốc của tôi lợi hại quá, rốt cuộc chị đã làm thế nào mà chuyển được ra ngoài vậy.

Thời Sênh hỏi lại: “Em có nghĩ chị làm như vậy là phạm pháp không?”

Màu đỏ ửng trên khuôn mặt Hàn Hiểu nhạt dần, trầm lặng một lúc rất lâu cô mới chầm chậm trả lời: “Liễu tổng, nếu chị đã chịu nói với em chuyện quan trọng như thế này, em nhất định sẽ giữ kín bí mật này.”

Thời Sênh nhún nhún vai, thái độ như không có gì quan trọng, thâm chí gương mặt còn lộ ra vài phần kiêu căng ngạo mạn, “Cho dù em có nói ra ngoài thì cũng chẳng sao, ai tin được chứ?”

Những lời nói hùng hồn mà Hàn Hiểu vừa chân thành chuẩn bị, bị câu nói này của Thời Sênh chẹn họng khiến cô không thể nói nên lời.

Đến bằng chứng đích thân Thời Sênh nói ra cô đều không có, nếu thật sự muốn nói ra ngoài quả thực sẽ không có ai tin.

Hàn Hiểu rất hiếu kỳ Thời Sênh đã làm như thế nào, thế nhưng biết rõ việc này không phải là việc mà cô có thể hỏi nên đành cam chịu số phận đi mua nhà.

Một căn nhà giá hơn một nghìn ba trăm vạn.

Tờ quảng cáo bán nhà này đơn giản đến thô bạo…

Bách Niên quang cảnh, Bách Niên Cư.

Dù sao thì Hàn Hiểu cũng không hiểu, từ ngữ trên tờ quảng cáo này ngoài nói cho cô biết nơi này có tên gọi là Bách Niên Cư ra thì chẳng có tác dụng gì nữa.

Còn những phương diện khác, môi trường thực sự rất tốt, "quạ chiều đậu nhánh đằng khô, cầu in bóng nước bên bờ nhà ai"… Nhầm! Mỗi tầng trong căn biệt thự nhỏ đều giống như đang chìm ở giữa núi rừng, hoa tươi đua nở, ý xuân dạt dào. Bảo vệ nói khu vực này sử dụng hệ thống an ninh tiên tiến nhất hiện nay.

Hàn Hiểu nhìn khoảng đất mênh mông không nhìn thấy giới hạn trước mắt…

Không hiểu một địa bàn rộng lớn như thế này, phải dùng đến bao nhiêu người mới có thể trông coi được.

Thế giới của người giàu thật khó hiểu.

Đợi Hàn Hiểu làm xong tất cả thủ tục, Thời Sênh xách túi vào ở, căn hộ trước đó cô sống cứ thế bán thẳng.