Boss Là Nữ Phụ

Chương 581: Ranh giới (14)

Đúng là nhà giàu, nói đổi là có thể đổi, “Khụ… Không cần đâu, thứ này ăn cũng không no được.”

Tuy rằng ăn ngon nhưng lại không thể no bụng.

“Để em ăn cơm xong có trái cây ăn.” Cảnh Chỉ nói một cách rất đương nhiên.

Nếu là ở trước mạt thế thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng giờ là mạt thế, đồ ăn cực kỳ quý giá, vậy mà còn muốn để dành hoa quả để ăn tráng miệng nữa.

Anh trai quốc dân rồi!

Cuối cùng Thời Sênh không cho Cảnh Chỉ đi đổi đồ ăn, chỉ cần mỗi ngày cô không phải ăn mì ăn liền là cô đã mãn nguyện chết đi được rồi.

Trong đội ngũ có thêm người làm cho rất nhiều người tò mò, nhưng lại sợ Cảnh Chỉ không cho ai tới gần Thời Sênh. Ai dám tới gần một bước thì cứ chờ Cảnh Chỉ nhìn bằng ánh mắt giết người đi.

Bọn họ dừng ở quảng trường một đêm, hôm sau liền rời đi.

Thời Sênh và Diệp An ngồi chung một toa xe. Trước đây Cảnh Chỉ toàn ngồi xe việt dã nhưng giờ cũng đổi về ngồi ở trong toa xe.

“Chị, chị…” Diệp An ôm Diệp Nhiên, tránh Cảnh Chỉ, rúc lại bên cạnh Thời Sênh, “Chị, chúng ta vẫn đi căn cứ Diệu Quang sao?”

“Ừ.”

“Ồ.”

“Sao con bé vẫn chưa dậy?” Thời Sênh nhìn tới Diệp Nhiên, con nhóc này trước đây luôn dậy rất sớm, sao hôm nay tới giờ rồi mà vẫn chưa dậy?

Diệp An sờ mặt Diệp Nhiên, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt mê man: “Chị… Chị thử sờ xem, có phải Tiểu Nhiên bị sốt rồi không?”

Thời Sênh vươn tay sờ thử một chút.

Sắc mặt Diệp Nhiên bình thường nhưng nhiệt độ cơ thể lại rất không bình thường.

“Chị?” Diệp An nhìn Thời Sênh lo lắng.

“Có lẽ là sốt rồi…” Thời Sênh cũng không chắc lắm, dù sao cô cũng chưa từng chăm trẻ con bao giờ.

Trước kia cô và Phượng Từ cũng từng nhận nuôi trẻ con, nhưng bọn chúng toàn do người hầu chăm.

“Đưa cho anh xem nào.” Cảnh Chỉ ngồi bên cạnh Thời Sênh, thấy vẻ mặt một lớn một nhỏ đều mê man thì hơi bất đắc dĩ.

Thời Sênh ôm Diệp Nhiên đưa cho hắn, Cảnh Chỉ kiểm tra Diệp Nhiên mộ chút, mày nhíu lại, một hồi lâu sau mới nói: “Khả năng nó đang thức tỉnh dị năng.”

“Cảnh thiếu… Anh nói là con bé này á?” Chúc Phong ngồi ở phía trước lắc đầu, vẻ mặt không thể tin nổi.

Đó là một đứa trẻ sơ sinh.

Sao có thể thức tỉnh dị năng được?

Hạ Thư cũng nhìn Diệp Nhiên, phụ họa thêm lời của Cảnh Chỉ: “Đúng là sắp thức tỉnh dị năng.”

Chúc Phong: “…” Làm ơn đi, đó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh thôi đó, còn không phải một đứa trẻ con nữa.

Diệp An thức tỉnh dị năng vào lúc nào cô không biết, nhưng từ lúc Diệp An đi theo cô, nó không có hiểu hiện gì khác thường cả.

Giờ ngay cả Diệp Nhiên cũng thức tỉnh dị năng.

Sao lại không khoa học như thế chứ?

“Cậu ôm đứa bé đi.” Cảnh Chỉ giao Diệp Nhiên cho Chúc Phong.

Thức tỉnh dị năng là thời kỳ mấu chốt, để Diệp An ôm chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.

“A?” Vẻ mặt Chúc Phong như bị táo bón vậy, vì sao muốn hắn mang đứa nhỏ này chứ. Hắn cũng không phải vú em mà.

Chúc Phong rất muốn từ chối một cách khí phách, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt của Cảnh Chỉ, Chúc Phong liền từ bỏ ý định luôn. Hắn tiếp nhận Diệp Nhiên một cách không tình nguyện. Bé tí ti thế này, hắn dùng một bàn tay cũng có thể bóp chết được.

Diệp An đi tới bên cạnh Chúc Phong, mắt cũng không chớp một cái, nhìn chằm chằm vào Diệp Nhiên.

Chúc Phong rất buồn bực, đã phải ôm đứa nhỏ giờ lại phải trông cả đứa lớn nữa.

Cảnh thiếu, cậu chắc chắn không phải vì mình không muốn hai đứa trẻ ranh này quấn lấy em gái nhà mình nên mới đưa cho tôi đấy chứ? Cậu cố ý đúng không?

“Trẻ con có thể thức tỉnh dị năng sao?” Thời Sênh cảm thấy như đang nằm mộng.

“Theo lý thuyết là không thể.” Hạ Thư giải thích. “Nó không bị xác sống cào, nhóm dị năng giả thứ hai đã hoàn toàn thức tỉnh từ một tháng trước. Như vậy chỉ có một khả năng, đó là nó đã ăn thứ gì đó làm dị năng thức tỉnh.”

Nhóm dị năng giả đầu tiên đã thức tỉnh từ khi mạt thế vừa bắt đầu. Có người nói, nhóm đầu tiên là nhóm mạnh nhất.

Cảnh Chỉ và Chúc Phong đều thuộc nhóm dị năng giả đầu tiên.

Một tháng trước, nhóm dị năng giả thứ hai thức tỉnh, năng lực của những người này rõ ràng không lợi hại bằng nhóm đầu tiên.

Ngoại trừ cách này, những người khác thức tỉnh dị năng cũng có thể do bị xác sống cắn hoặc…

Tìm được thực vật biến dị hoặc tinh hạch biến dị.

Hai loại này đều rất khó tìm, cho nên những người thức tỉnh thông qua biện pháp này không nhiều, thậm chí có rất nhiều người không biết.

Thời Sênh nghĩ nghĩ, dọc theo đường đi, Diệp Nhiên toàn uống sữa, chỉ ăn thứ kỳ quái duy nhất chính là trái cây mà cô cho kia.

Thứ đồ chơi đó còn có thể làm người ta thức tỉnh dị năng à?

Thời Sênh quyết định chờ Diệp Nhiên tỉnh lại xem thế nào.



Tốc độ của đoàn xe không nhanh lắm, trên đường đi cũng gặp xác sống, cần phải rửa sạch. Cảnh Chỉ không cho Thời Sênh xuống xe, lúc chém xác sống cũng toàn là người khác lên.

Thời Sênh chưa thấy Cảnh Chỉ ra tay bao giờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiêng kị của những người trong đội với hắn, cô đoán năng lực của hắn không kém chút nào.

Trong cốt truyện, dị năng của Cảnh Chỉ là hệ lôi và hệ băng, đều thuộc loại dị năng có lực sát thương cực cao.

Hạ Thư thì có hệ hỏa và hệ không gian, trong một đội ngũ có tới hai dị năng giả song hệ, quả thực là hiếm gặp.

Chúc Phong làm vú em, cả ngày chỉ có thể ôm Diệp Nhiên, cũng may là chỉ cần ôm, không cần dỗ dành gì. Nhưng ở trong đội ngũ, hắn vẫn được mọi người đặt cho biệt danh là vú em.

Càng kỳ diệu là, Chúc Phong có dị năng hệ thủy.

Cho nên công việc hằng ngày chính là…

“Vú em, cho xin miếng sữa.”

“Vú em, hết sữa rồi.”

Vú em họ Chúc: “…” Các người mới là vú em, cả nhà các người mới là vú em.

“Anh Chúc, em gái em khi nào có thể tỉnh ạ?” Diệp An lo lắng nhìn Diệp Nhiên, đã nhiều ngày thế rồi.

“Thức tỉnh dị năng không thể nhanh như thế được, hơn nữa…” Đây vẫn là đứa trẻ con, có thể chống đỡ nổi hay không cũng còn chưa biết.

Chúc Phong không nói những câu sau. Hắn cũng không giống Thời Sênh, mặc kệ lời người ta nói ra có dễ nghe hay không, cô đều không có tâm lý gánh nặng.

“Nhưng mà… Em thức tỉnh dị năng cũng không thế này mà.” Diệp An khó hiểu.

Chúc Phong nhìn Diệp An đầy quỷ dị: “Em cũng có dị năng? Hệ gì?”

Hạ Thư nhìn qua bên này, tầm mắt đánh giá Diệp An một lát.

Diệp An bị hai người nhìn chằm chằm thì hơi khẩn trương, “… Chị nói… Chị nói là cường hóa cơ thể… Em cũng không biết…”

“Cường hóa cơ thể? Cường hóa thế nào?” Chúc Phong tò mò. Bọn họ sinh tồn ở mạt thế lâu như vậy, còn chưa nhìn thấy đứa trẻ con có dị năng nào.

Trẻ con và phụ nữ đều là những người dễ chết đi đầu tiên trong mạt thế.

Diệp An lo lắng không thôi. Nó nhìn Thời Sênh. Cô dựa vào cửa kính xe, từ từ nhắm hai mắt, không biết đang ngủ hay chỉ chợp mắt mà thôi. Cảnh Chỉ ngồi bên cạnh cô, đang bóc hạt dưa không biết lấy ở đâu ra.

“… Là ánh mắt.” Diệp An nhỏ giọng nói, “Em có thể nhìn rất xa.”

Khi rảnh rỗi nó thường vận dụng dị năng của mình, tuy rằng hiện tại chưa quen thuộc lắm nhưng đã có thể khống chế lúc nào dùng, lúc nào không dùng rồi.

“Nhìn xa?” Hạ Thư lên tiếng, “Dị năng này của em rất có tác dụng đấy.”

Diệp An chớp chớp mắt, vẻ mặt thiên chân vô tà: “Nhưng mà chị nói dị năng này yếu nhớt, không có tác dụng gì.”

Hạ Thư: “…”

Chúc Phong: “…”

Vậy mà cô lại nói thế với một đứa trẻ con.