Boss Là Nữ Phụ

Chương 576: Ranh giới (9)

Người đàn ông nâng tay lên, những người khác đều im lặng, hồi lâu mới có một người cao lớn bước ra.

“Cô gái trẻ… Cô chắc chắn muốn đánh nhau à?” Bọn họ đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Cô gái này chân yếu tay mềm, nhìn thế nào cũng thấy không phải dạng biết đánh lộn.

“Nói lời thừa làm gì.” Thời Sênh liếc nhìn anh ta, tưởng cô nói đùa chắc?

Sắc mặt người đàn ông hơi biến đổi, vung vung nắm tay. “Vậy tới đây đi.”

Người đàn ông nhìn kiếm trong tay Thời Sênh, còn đang nghĩ chắc cô sẽ không lấy thanh kiếm đó chém hắn chứ, kết quả lại cảm nhận được kiếm khí ào ào đâm tới trước mặt. Với lực đạo đó, hắn chắc chắn mình sẽ bị chém thành hai nửa.

Người đàn ông nhanh chóng nghiêng người tránh đi, nhưng kiếm vẫn theo sát, tốc độ cực kỳ nhanh, hắn muốn né cũng đã muộn.

Vừa rồi hắn còn nhìn Thời Sênh với ánh mắt hơi coi thường, nhưng giờ đã không còn suy nghĩ này nữa, tốc độ của cô gái này quá nhanh.

Những người khác cũng có tâm tư giống hệt hắn, ai nấy đều mang vẻ mặt ngưng trọng.

Vốn tưởng chỉ cần hù dọa cô gái này một chút là đủ, ai ngờ người ta là người có thực tài, ai hù dọa ai còn chưa biết được.

Chỗ này vốn không rộng, người đàn ông gần như không tìm được chỗ tránh, nhanh chóng bị Thời Sênh bức vào một góc. Người đàn ông nhìn thiết kiếm trong đêm đen như thể sáng lên, động tác hạ tay chém xuống như một thước phim quay chậm.

Kiếm này chém xuống hắn sẽ chết phải không?

Trong lòng người đàn ông đột nhiên nảy sinh một cỗ sợ hãi.

“Dừng tay!” Người đàn ông vẫn luôn im lặng từ đầu tới giờ quát lên một tiếng chói tai, “Chúng tôi nhận thua.”

Thiết kiểm dừng lại trên đỉnh đầu người lính, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được khí lạnh tỏa ra từ thân kiếm, giữa thời tiết nóng bức này, hắn lại có cảm giác như ở giữa trời băng tuyết, làm cho cả người hắn đông lạnh tới cức ngắc.

Thời Sênh thu kiếm lại, đi về bên cạnh xe, nói: “Không tiễn.”

Cửa xe đóng “rầm” lại.

Người đàn ông vẫn còn đang bị vây trong nỗi sợ hãi đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía chiếc xe.

Vừa rồi hắn luôn trong trạng thái bị áp chế… ngay cả một cơ hội phản đòn cũng không có.

Đương nhiên, người đàn ông này chỉ cảm thấy nguyên nhân là do Thời Sênh có thiết kiếm, nếu không hắn cũng sẽ không chật vật như thế.

“Đội trưởng, làm sao bây giờ?” Có người lên tiếng hỏi người đàn ông chỉ huy. Trước đó bọn họ nghĩ muốn dùng đồ ăn để đổi lấy sữa bột. Hiện tại xem ra, cho dù có muốn cướp cũng chưa chắc đã cướp được.

Sức chiến đấu của em gái này quá mạnh!

“Tiếp tục nghĩ cách.” Người đàn ông liếc nhìn về phía xe việt dã một cái rồi xoay người rời đi.

Bọn họ là quân nhân, sẽ không bao giờ làm chuyện cướp bóc.

Những người khác chỉ có thể rời đi theo hắn.

Thời Sênh nhìn thấy đám người đó biến mất giữa đoàn xe, ánh mắt lạnh lùng.

Hàn Dự!

Nam chính của tiểu thuyết này!

Quỷ dị là, Hàn Dự có vợ, vợ hắn còn sinh được một đứa con. Thời điểm này hẳn là khi vợ hắn sinh con nhưng không có sữa, cũng không có sữa bột, hắn tới vì con mình.

Mà nữ chính đại nhân sẽ nhân chuyện này mà thiết lập được mối quan hệ tốt với vợ nam chính, đưa cho bọn họ sữa bột, vì thế hai người đó cảm kích cô vô cùng.

Sau khi vợ Hàn Dự chết, hắn sa sút tinh thần, nữ chính nhiều lần cứu hắn, nhiều lần đồng sinh cộng tử nên hai người dần dần thích nhau.

Cuối cùng, nam chính vượt qua được nỗi đau mất vợ, nữ chính cũng chấm dứt tình cảm đơn phương với Cảnh Chỉ, hai người tới bên nhau, cực kỳ hạnh phúc.

“Chị?”

“Chị?”

Diệp An gọi Thời Sênh liền mấy tiếng, Thời Sênh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn nó, “Sao thế?”

Sắc mặt Diệp An trắng bệch, nó run run chỉ về một phương hướng, “Em… Em nhìn thấy, có rất nhiều xác sống… Đang đi về phía chúng ta.”

“Xác sống?” Thời Sênh nhìn về phía đó, nhưng chỉ thấy bóng đêm mịt mùng.

“Thật sự đấy chị.” Sắc mặt Diệp An càng trắng, thanh âm cũng run rẩy, “Chúng đang tới đây.”

Con ngươi Thời Sênh đảo một vòng, thu thập đồ trên xe, “Ôm chặt con bé, xuống xe đi.”

Cả người Diệp An như nhũn ra, ôm Diệp Nhiên mà mãi không mở được cửa xe. Cuối cùng, Thời Sênh đành phải giúp nó, Diệp An nhảy xuống.

“Sợ cái gì chứ, không phải là chưa tới à? Cho dù tới thì còn có nhiều người làm đệm lưng như thế, cũng không tới lượt nhóc mệt.” Thời Sênh xoa nhẹ đầu Diệp An, “Đưa con bé cho chị.”

Diệp An không hiểu loại lý luận “chết cũng có người theo cùng” của Thời Sênh, nó vội vàng đưa Diệp Nhiên cho cô.

“Theo sát chị, lạc là chị không đi tìm đâu đấy.”

Diệp An gật đầu liên tục.

“Xác sống tới từ những phía nào?”

Diệp An nhìn xung quanh và chỉ về hai phía.

Sau lưng và bên cạnh.

Đường đi tốt nhất chính là về phía trước.

Thời Sênh ôm chặt Diệp Nhiên, đi về phía đoàn xe đang đỗ.

Lúc này, có rất nhiều người đi lại xung quanh các xe, vì thế hai người đi qua cũng không làm nhiều người chú ý.

“Cô gái, đằng trước là quân đội, cô không được đi về phía đó.” Thấy Thời Sênh sắp đi gần tới nơi người của quân đội nghỉ chân, có người lên tiếng nhắc nhở.

Thời Sênh liếc mắt nhìn người đó, là một người già, tóc hoa râm, vẻ mặt hiền từ.

“Có xác sống đang tới.” Thời Sênh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng. Cô cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.

Ông lão nghi hoặc nhìn theo bóng dáng cô.

“Vừa rồi cô ấy nói gì thế?” Người đứng bên cạnh ông lão hỏi.

“Cô ấy nói… Có xác sống đang tới.” Ông lão nỉ non đáp một tiếng, ánh mắt đục ngầu nhìn về phía bóng tối xa xăm.

“Xác sống?” Mọi người cũng nhìn ra xung quanh nhưng bốn phía, ngoại trừ đoàn xe thì hoàn toàn yên ắng, không có gì dị thường.

Xác sống ở đâu chứ?

Mọi người đề cao tinh thần khẩn trương, nhưng nhìn mãi không thấy xác sống ở đâu nên lại có không ít người nảy sinh bực bội với Thời Sênh. Cô gái này vào lúc nào rồi mà còn có tâm tình trêu đùa người khác như thế chứ.



Thời Sênh tới gần nơi quân đội nghỉ ngơi, con đường này đã bị họ ngăn trở, muốn đi qua thì phải băng qua đám người này.

Kỷ luật của quân nhân tốt hơn những người dân thường rất nhiều, ở giữa đường có một chiếc xe nằm chắn lối, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không tới nỗi toàn quân bị diệt tại đây.

Lúc Thời Sênh đi tới gần liền bị vệ binh ngăn lại.

“Địa điểm quân sự, người không phận sự miễn tới gần.”

“Chị, bọn nó tới rồi, có mấy con chạy nhanh lắm.” Diệp An túm lấy vạt áo Thời Sênh nói.

Vệ binh ngăn họ lại cảm thấy khó hiểu, lại quát lên, “Mau trở về xe, đừng có ở đây làm vướng tay vướng chân.”

Với thái độ này của mi, ông đây thèm vào nói nữa.

Thời Sênh xoay người đi về phía cánh rừng bên cạnh, cô bay qua đây là có thể đi được rồi.

“Này, cô gái, cô không thể đi về phía đó.” Một thanh âm vang lên sau lưng cô.

Thân ảnh cao lớn từ từ tiến lại gần, chính là người lính đã đánh nhau với Thời Sênh lúc nãy. Hắn vừa tới đã thấy Thời Sênh mang theo hai đứa bé đi về phía cánh rừng, đầu óc còn chưa nghĩ xong thì miệng đã hoạt động trước.

Nói cũng đã nói rồi, hắn cũng không thể thu lại được, chỉ có thể đi tới trước mặt Thời Sênh.

Hắn nhìn cả khu rừng chìm trong bóng tối, nơi đó như một ác ma đang ngủ say, đang chờ con mồi tự mình tìm tới cửa, một ngụm nuốt hết.

“Cánh rừng này không an toàn đâu, cô mau quay về xe đi.”