Boss Là Nữ Phụ

Chương 565: Nhân yêu thù đồ (30)

Thời Sênh ngồi ở đỉnh núi tự hỏi, cô nên làm gì trước tiên bây giờ?

Chờ cô tự hỏi xong, cô phát hiện Thanh Hàn vừa mới rời đi lại lượn trở về.

Thời Sênh: "..." Tật xấu mù đường này không thể cứu được nữa rồi.

Thời Sênh nhìn Thanh Hàn ở bên dưới vòng tới vòng lui, cuối cùng cũng sẽ quay lại chỗ cũ, không hiểu sao lại cảm thấy khôi hài.

Cái này nếu như ra chiến trường mà lạc đường thì làm sao bây giờ?

Thời Sênh chui vào ngõ hẻm bên cạnh, cô về xem yêu tộc trước đi.

Bởi vì yêu tộc đánh nhau với con người, cảnh gác rất nghiêm ngặt, lúc Thời Sênh đến cửa vào, lại bị ngăn cản.

"Tại sao ngươi không khôi phục hình người?" Tiểu yêu thủ vệ nghi ngờ hỏi Thời Sênh.

"Ta là yêu thì tại sao lại phải khôi phục hình người?" Thời Sênh mở miệng liền bắt đầu phân tích, "Làm yêu quái thì phải có tôn nghiêm của yêu quái."

Tiểu yêu: "..." Tuy rằng ngươi nói rất có lý, nhưng mà ngươi vẫn phải khôi phục hình người chứ.

Tiểu yêu tinh không thể biến hóa là không thể ra khỏi yêu giới, mà lúc ra vào yêu giới, cho dù là đi ra ngoài hay là trở về, đều cần phải hóa thành hình người.

"Ta là Ngu Y!"

Sắc mặt của yêu quái nhỏ kia lập tức trầm xuống, "Công chúa điện hạ là người mà ngươi có thể giả mạo sao. Công chúa điện hạ của chúng ta có ba cái đuôi."

"Đúng là ta mà." Không có đuôi là lỗi của cô à? Được rồi, là lỗi của cô thật!

Sắc mặt của tiểu yêu kia càng khó coi, "Nói bậy, ngươi mau biến hình đi, ta muốn nhìn là ai dám giả mạo công chúa điện hạ của chúng ta."

Thời Sênh: "..." Ông đây có thể biến hình, thì còn ở đây nói nhiều như vậy với ngươi làm gì?

Thời Sênh bắt đầu cào tường, còn để cho người, à không, để cho yêu sống tốt hay không đây!

Tiểu yêu tinh không để cho Thời Sênh đi vào, ngay lúc Thời Sênh thiếu chút nữa xông lên cào hai cái móng vuốt, yêu quái bên người Hồ Vương vừa vặn từ bên ngoài trở về, Thời Sênh nói với hắn hồi lâu, mới được mang vào.

Lúc Hồ Vương thấy Thời Sênh thì phản ứng đầu tiên chính là cầm roi mây, "Con nhóc kia con còn dám xác chết vùng dậy à? Tại sao con không chết ở bên ngoài luôn đi, a? Con còn trở về làm gì? Đuôi của con là xảy ra chuyện gì vậy! Còn hai cái đuôi bị con ăn rồi à?"

Thời Sênh nhảy đến trên ghế Hồ Vương, tránh khỏi roi mây mà Hồ Vương đánh tới, "Con cũng không biết, không hiểu sao mà lại mất nữa."

"Không hiểu sao liền mất à." Hồ Vương che ngực, được gọi là tức đến không thở nổi, câu hỏi liên tiếp nhảy hỏi, "Cái đuôi của con là mọc ở trên người người khác à? Tại sao lại mất mà con cũng không biết? Con còn biết mình là ai không hả?"

"... Không biết thật mà." Thời Sênh rất vô tội nói.

Hồ Vương thở hổn hển, cắn răng nghiến lợi nói: "Qua đây để ta xem một chút đi."

Thời Sênh do dự, đi qua liệu có bị đánh không?

"Lão tử mà muốn đánh con, con cho là con có thể chạy thoát sao?" Hồ Vương hừ lạnh, ông không có ý đánh nó, nếu muốn đánh nó thật, nó còn có thể né tránh được sao?

Thời Sênh nhảy xuống ngai vàng, bước chân ngắn ngủn đi tới bên người Hồ Vương.

Hồ Vương xách cổ của cô, đặt cô lên trên bàn đá ở bên cạnh, cầm lấy móng vuốt màu hồng nhạt của cô bắt đầu kiểm tra.

Nhưng mà Hồ Vương cũng không nhìn ra cái gì, Hồ Vương gọi yêu quái có năng lực trong yêu tộc đến, thay nhau ra trận, cũng không biết vì sao Thời Sênh lại mất đi hai cái đuôi.

Về sau lại phát hiện ngay cả biến hình Thời Sênh cũng không làm được, làm cho Hồ Vương tức giận đến mức trực tiếp giam cô lại.

Tuy rằng yêu tộc cũng nghe được tin đồn ở bên ngoài, nhưng mà bài vị sinh mệnh của Thời Sênh còn chưa vỡ, Hồ Vương tất nhiên biết cô còn sống, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng không yên.

Lúc cô chưa trở về, thì cả ngày chờ đợi lo lắng, bây giờ trở về rồi, Hồ Vương phải nhốt cô lại.

...

"Ngươi nói nàng trở về làm gì? Thực sự là đáng ghét, cũng không biết gặp được cái vận may gì, lúc trước ngay cả biến hình cũng không biến được, không nghĩ tới sau khi biến hình lại đẹp mắt như vậy."

"Cái gì a, ta vẫn cảm thấy công chúa điện hạ của chúng ta là đẹp mắt nhất, thật không biết nàng đẹp ở chỗ nào a."

"Lần này nàng về cùng một người... Vương nhìn có vẻ rất tức giận, nhưng mà nam nhân kia thật đúng là đẹp mắt a."

"Đẹp thì có ích gì, đây chính là... Ách... Không muốn sống."

"Các ngươi đang nói cái gì vậy?" Thời Sênh đẩy cửa sổ, dùng móng vuốt vỗ vỗ.

Mấy yêu quái nhỏ đang thảo luận bên ngoài, kêu lên một tiếng, "Công chúa điện hạ, ngài dọa chết chúng ta."

"Các ngươi vừa mới nói cái gì vậy?" Thời Sênh dán mặt lên trên cửa sổ.

Yêu quái nhỏ thấy dáng vẻ khôi hài của Thời Sênh, bật cười ra tiếng, "Chúng ta đang nói Ngu Tiểu Thất, nàng đã trở về, lại còn mang theo cái tên Huyền Phong kia..."

Nữ chính lại mang theo nam chính trở về à?

Mẹ cha chúng nó, lúc trước nam chính tranh vị trí Yêu Vương với Hồ Vương bị thất bại, bây giờ lại còn dám trở về à.

"Bọn họ trở về để làm gì?"

Yêu quái nhỏ lắc đầu, các nàng cũng vừa mới nghe được tin tức Ngu Tiểu Thất trở về thôi, làm sao biết được Ngu Tiểu Thất trở về để làm gì.

...

Thời Sênh còn chưa kịp đi tìm Hồ Vương, Hồ Vương bỗng nhiên phái người tới gọi cô, để cho cô đi tới phòng khách.

Trong lòng Thời Sênh kêu lộp bộp một chút, có một loại dự cảm xấu.

Nam nữ chính xuất hiện, nhất định là muốn làm chuyện gì đó!

Lúc đến đại sảnh, không ít yêu quái đều ở đây, một vài người còn mang vẻ mặt thống khổ che đi bộ phận quan trọng trên người, trong đại sảnh rất bừa bộn, vừa nhìn cũng biết là đã đánh nhau.

Huyền Phong sát khí đầy người đứng ở bên người Ngu Tiểu Thất.

Thời Sênh dùng cánh tay và bàn chân nhỏ bé ngắn ngủn, đi tới chính giữa đám người, quả thật giống như là lạc vào đất nước người khổng lồ vậy.

Ngu Tiểu Thất thấy dáng vẻ của Thời Sênh, rất kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.

Ánh mắt của Hồ Vương khi nhìn Thời Sênh có chút kỳ lạ, không giống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lúc trước, lại mang theo sự cưng chiều của một người cha, cũng không giống như giận dữ rồi lại không biết phải làm sao.

Đó là một loại ánh mắt nghi hoặc và tìm tòi nghiên cứu.

Thời Sênh: "..."

Cho nên lại có cái tình tiết máu chó nào đây?

Hồ Vương trầm mặc phất tay, lập tức có yêu quái tiến lên, cầm một thanh đoản kiếm, túm lấy Thời Sênh.

Mụ nội nó!

Tình huống gì đây.

"Phụ vương?" Thời Sênh nhanh chóng tránh thoát khỏi con yêu quái kia.

"Chỉ là lấy máu thôi, công chúa điện hạ không cần căng thẳng như vậy đâu." Yêu quái cầm đoản kiếm trả lời thay Hồ Vương.

Lấy máu còn không căng thẳng sao? Ngươi đang đùa à?

Thời Sênh bảo vệ móng vuốt của mình, "Vì sao phải lấy máu?"

"Cái này..." Yêu quái nhỏ nhìn về phía Hồ Vương.

"Công chúa điện hạ, Ngu Tiểu Thất nói ngài cũng không phải nữ nhi ruột của vương, bây giờ chúng ta cần nghiệm chứng." Có yêu quái đứng ra giải thích rõ.

Thời Sênh: "..." Quả nhiên đủ máu chó mà.

Hồ Vương không lên tiếng, cuối cùng ngầm thừa nhận lời nói của con yêu quái kia.

"Công chúa điện hạ, ngài đừng lo lắng, chỉ cần chứng minh ngài là nữ nhi của vương, Ngu Tiểu Thất dĩ hạ phạm thượng*, tất nhiên chúng ta sẽ xử lý."

*Dĩ hạ phạm thượng: Kẻ dưới mạo phạm kẻ trên.

Nghiệm chứng cái rắm, không cần đoán cũng biết, cô nhất định không phải con ruột!

Đây cũng là mô típ quen thuộc.

Thời Sênh tương đối tò mò là, bọn họ muốn nghiệm như thế nào?

Suy nghĩ một chút, Thời Sênh vẫn đưa móng vuốt ra, yêu quái nhỏ cầm đoản kiếm lập tức tiến lên.

Thời Sênh nhìn bọn họ nhỏ máu của mình vào trong một chén nước sạch...

Một chén nước sạch...

Nước sạch...

Thời Sênh muốn hỏi thăm một chút, cái loại thử máu này được thiết lập là thông dụng với cả người và yêu à?

Hồ Vương nhỏ máu tươi của mình vào trong nước sạch, mọi người nín thở chờ kết quả.

Thời Sênh bày ra gương mặt hồ ly, làm cho người ta không nhìn ra được cô đang suy nghĩ cái gì.

Bây giờ Thời Sênh đang nghĩ...

Cách thử máu không khoa học như thế là do các ngươi bịa ra à?