Boss Là Nữ Phụ

Chương 532: Ảnh hậu hạng nhất (41)

Lúc Thời Sênh đang ngao du ở nước ngoài thì Ôn Kiều lại sống không tốt chút nào.

Giang Bách Vũ quấn lấy cô ta, lấy đủ loại hình thức để tạo scandal cùng Ôn Kiều.

Hơn nữa, Giang Bách Vũ còn quang minh chính đại theo đuổi.

Tất nhiên, điều đó làm cho fan của Giang Bách Vũ không ngừng tới tìm cô ta gây chuyện.

Có fan cực đoan còn gửi cả chuột chết, lưỡi dao tới cho cô ta.

“Chúng ta gặp mặt đi.” Ôn Kiều gọi điện cho Giang Bách Vũ, hôm nay cô ta phải kết thúc với hắn mới được.

“Được, ở đâu?” Thanh âm của Giang Bách Vũ cực kỳ dịu dàng.

Ôn Kiều vừa định nói địa chỉ, nhớ ra bên ngoài toàn là chó săn đang chầu chực, nếu cô ta ra ngoài gặp Giang Bách Vũ thì không biết đám phóng viên này còn xuyên tạc thế nào nữa?

Nghĩ nghĩ, Ôn Kiều chuyển địa chỉ gặp mặt thành ở nhà mình.

Địa chỉ này, ngoại trừ cô ta và người đại diện thì không còn ai biết cả.

Giang Bách Vũ tới rất nhanh.

“Tiểu Kiều, có chuyện gì sao?” Giang Bách Vũ bày ra tư thế như tình thánh, giọng đầy vẻ quan tâm.

Ôn Kiều hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề, “Giang tiên sinh, rốt cuộc anh muốn gì?”

“Tiểu Kiều, anh thích em, anh biết gần đây đã gây ra cho em không ít phiền toái, thực xin lỗi, sau này anh sẽ nói với fan của mình.”

Giang Bách Vũ cực kỳ thành khẩn.

Đời trước, Ôn Kiều bị lừa bởi chính bộ dáng vô hại này của hắn, đương nhiên cô ta cực kỳ không tin tưởng những gì hắn nói.

“Tôi không thích anh, chúng ta không có khả năng. Giang tiên sinh, phiền anh sau này đừng tới quấy rầy tôi nữa, có được không?”

Giang Bách Vũ cúi đầu, trong đáy mắt hiện lên một tia sắc bén, sau đó lại ngẩng đầu, vẻ mặt thâm tình, “Tiểu Kiều, em không thích anh thì thôi, sao em có thể ngăn cản anh thích em được?”

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Ôn Kiều kích động.

Đời trước của cô ta bị hủy hoại trong tay tên khốn này, đời này chẳng lẽ lại tiếp tục để hắn hủy hoại nữa sao?

Giang Bách Vũ tình chân ý thiết, nói: “Tiểu Kiều, theo đuổi ai là quyền của anh, em không thể cướp đoạt cả quyền theo đuổi em đó của anh được.”

Giang Bách Vũ đứng dậy, “Anh đi trước, Tiểu Kiều, anh sẽ không buông tay.”

Ôn Kiều nhìn theo Giang Bách Vũ, tức giận tới đạp một cước lên xô-pha, vừa vặn đầu ngón chân bị đau khiến cô ta phải kêu lên một tiếng thảm thiết.

Ôn Kiều còn chưa biết phải xử lý tên khốn Giang Bách Vũ kia thế nào thì scandal hắn tới nhà cô lại được truyền ra.

Thậm chí còn có tin hai người ở chung, dù Ôn Kiều có giải thích thế nào thì người ta cũng chỉ cho là cô ta nói dối mà thôi.

Lúc này, lại có người trên mạng đứng ra thanh minh rằng ngoại trừ scandal với Ôn Kiều thì Giang Bách Vũ chưa từng có chuyện gì với các ngôi sao nữ khác.

Nhất thời, mọi người phân vân không biết có phải hai người này yêu nhau thực hay không?

Đáy lòng Ôn Kiều tràn đầy hoảng sợ, tình huống hiện tại đã phát triển giống hệt như kiếp trước rồi.

Dù cô ta trọng sinh nhưng chẳng lẽ vẫn không thoát khỏi tên khốn Giang Bách Vũ này sao?



Lúc Thời Sênh về nước thì vừa hay nghe được tin Tô Mộ Viễn sắp đính hôn.

Mỗi vị nam chính đều sẽ có một vị hôn thê do gia đình sắp xếp.

Tô Mộ Viễn cũng không ngoại lệ.

Ngày đính hôn, nam chính mất tích một cách ly kỳ, bỏ lại một mình vị hôn thê ở lại bữa tiệc.

Nam chính đi đâu?

Nam chính vội vàng lên đường, đương nhiên không phải hắn đi tham dự lễ đính hôn mà là đi cứu nữ chính.

Trước khi lễ đính hôn diễn ra, Ôn Kiều gọi điện thoại cầu cứu Tô Mộ Viễn.

Lúc này đúng vào giờ cao điểm, ở đoạn đường nào cũng xảy ra kẹt xe.

Tô Mộ Viễn lo lắng bấm còi nhưng hàng dài xe cộ phía trước chẳng có chút động tĩnh nào.

Hắn không ngừng nhìn thời gian, ngón tay phiền chán mà gõ lên vô lăng, cuối cùng bỏ lại xe luôn.



“Cẩn thận.” Cố Trì đứng ở dưới một bức tường, giang tay ra, cau mày nhắc nhở người bên trên.

Thời Sênh từ trên tường nhảy xuống. “Sao em có thể bị thương dễ thế được?”

“Anh không muốn em bị thương một chút nào dù là nhỏ nhất.” Cố Trì vỗ vỗ bụi trên lưng cô, giọng điệu nghiêm túc.

Thời Sênh giơ tay đầu hàng.

Đừng thả thính người ta nữa đi.

Sau lưng cô, lại có thêm vài người nhảy xuống, đủ mọi màu tóc lòe loẹt, trong đó có một người tiến lên trước lấy lòng Thời Sênh. “Chị dâu, đã làm tốt rồi, bọn họ đã mang theo người rời đi.”

Thời Sênh gật đầu, lấy từ trong túi ra một ít tiền, “Cầm lấy một ít trước, còn lại đòi Lâm Trạch Nam.”

“Chị dâu khách khí, có thể làm việc cho chị dâu là phúc khí của bọn em.” Nói vậy nhưng tốc độ cầm tiền còn nhanh hơn.

“Cố thiếu, chị dâu, bọn em đi trước đây.”

Thời Sênh gật gật đầu.

Chờ họ đi rồi, Cố Trì mới ôm Thời Sênh, chậm rãi mở miệng, “Em muốn làm gì thì cứ phân phó Lâm Trạch Nam một tiếng là được rồi.”

“Em không yên tâm.” Vòng hào quang của nữ chính quá mạnh, để bọn tôm tép đi làm kiểu gì cũng hỏng việc.

Tô Mộ Viễn đính hôn, Ôn Kiều bị người bắt cóc, tình tiết này có trong cốt truyện.

Cô chỉ nhắc nhở người bắt cóc Ôn Kiều một tiếng là có người muốn tìm tới đây, để bọn họ nhanh chóng đổi một vị trí khác, cũng không làm gì cả.

“Về nhà thôi.” Cố Trì xoa tóc cô, đối với những chuyện cô làm, hắn chẳng thắc mắc lấy một chữ.

Giống như cho dù cô có giết người thì hắn cũng có thể giúp cô xử lý sạch sẽ được.

“Cõng em.” Thời Sênh vòng ra sau lưng Cố Trì, ôm lấy cổ hắn.

Cố Trì hơi ngồi xổm xuống, Thời Sênh lập tức nhảy lên lưng hắn, má cọ cọ trên cổ hắn.

Hai người chậm rãi rời khỏi ngõ nhỏ. Ngay sau khi bọn họ rời đi không lâu, một bóng người từ một hướng khác lao ra.

Hắn chống tay lên tường, thở hổn hển hai ngụm, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng chọn một phương hướng mà chạy.



#đột nhiên gặp nam thần và Cố nam thần, bị nhét một đống thức ăn chó, tuy rằng thức ăn chó này ăn cũng rất ngon#

#vợ chồng người ta lại ra ngoài ngược chó FA rồi#

#không phải mọi người nên để ý là nam thần đã về nước ư?#

#lâu lâu lại ngược chó FA, nam thần thay lòng đổi dạ rồi, chị không thương bọn em.#

Ảnh Cố Trì cõng Thời Sênh bị người ta chụp được tung lên mạng, cho nên fan trên mạng lại mang theo tâm trạng vừa yêu vừa nhận nuốt một đống thức ăn chó này vào bụng.

Mà Thời Sênh lại đăng lên một ảnh cô chụp lúc quay phim.

#a a a, nam thần có phim mới, đây là phim mà mình chờ mong lâu lắm rồi, khi nào thì chiếu vậy?#

#ngày 20 tháng 5, ngày đẹp, có ai ở thành phố G muốn đi xem chung không?#

#vì nam thần sẽ bao trọn phòng bán vé. Nam thần, vẫn yêu chị như trước, ở bên chị cả đời.#

#nam thần, vẫn yêu chị như trước, ở bên chị cả đời.#

Thời Sênh quẳng di động sang một bên, bổ nhào lên người Cố Trì, nhanh chóng lột quần áo của hắn.

Cố Trì buông quyển sách trên tay xuống. “Hôm nay ngồi máy bay lâu như thế, không mệt à?”

Thời Sênh không nhịn được bĩu môi, tay lại rất không an phận sờ soạng xuống phía dưới, “Cố tiên sinh, thân thể anh còn thành thực hơn đấy.”

Tai Cố Trì đã đỏ lên, thân mình hơi run lên khi Thời Sênh chạm vào, “Thâm Thâm… Đừng…”

“Đừng cái gì?” Thời Sênh cố ý dựa sát vào Cố Trì, còn cố ý thổi khí vào tai hắn.

“… Đừng như thế.” Sắc mặt Cố Trì đã đỏ lên, hắn muốn đẩy tay Thời Sênh ra.

Thời Sênh trùm chăn lên, Cố Trì không còn khẩn trương như ban nãy nhưng thân mình vẫn cứng đờ.

Hắn động đậy một cách khó chịu, “Thâm Thâm…”

Thời Sênh thuận tay vuốt thêm hai cái, sau đó lại rút tay về, ngang nhiên đi vào phòng tắm, “Em đi tắm đã.”

Cố Trì: “…”

Hắn nhìn chăn, không nhịn được mà thở dài.

Chỉ biết đốt lửa mà không chịu dập lửa.