Boss Là Nữ Phụ

Chương 514: Ảnh hậu hạng nhất (23)

Lam Thanh thấy em gái cục cưng của mình kéo một người đàn ông tiến vào thì cả người ngơ ra.

Người thanh niên này là ai?

Là ai?

Dụ dỗ được em gái bảo bối của hắn từ lúc nào?

Lam Thanh lấy lại tinh thần, xông lên tách hai người ra, kéo Thời Sênh về sau lưng.

Hắn cười lễ phép, vươn tay ra với Cố Trì. “Xin chào, tôi là Lam Thanh, anh trai của Lam Thâm.”

Cố Trì nghiêng đầu, ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn Thời Sênh. Vài giây sau, hắn thu lại tầm mắt, thong thả vươn tay ra bắt lấy tay Lam Thanh, “Cố Trì… Lam Thâm…”

“Bạn trai.” Thời Sênh ở sau lưng Lam Thanh chõ mồm vào.

Lông mi Cố Trì hơi run rẩy: “Ừm.”

Lam Thanh quay đầu trừng mắt với Thời Sênh.

Dám lén lút có bạn trai sau lưng hắn, không thể nào bỏ qua được.

Em gái vất vả lắm hắn mới nuôi lớn được, vậy mà sểnh một cái đã ở trong vòng tay thằng khác, ngẫm lại liền cảm thấy không chịu nổi.

Ánh mắt Lam Thanh nhìn Cố Trì cực kỳ không có thiện cảm. Hắn buông tay ra, lùi lại, kéo giãn khoảng cách giữa Thời Sênh với Cố Trì càng xa.

Thời Sênh bày ra vẻ mặt vô tội.

Đây là Phượng Từ của em mà!

Bản tiểu thư chỉ hận không thể mang hắn về nhà nuôi ấy chứ.

Lam Thanh hít sâu một hơi, còn chưa kịp nhổ cơn tức này ra thì đã sững lại.

Vừa rồi thanh niên này xưng tên là gì ấy nhỉ?

Cố Trì?

Cố…

“Tập đoàn Hoàn Vũ – Cố Trì?” Lam Thanh nhìn chằm chằm vào Cố Trì, gằn từng chữ một.

Cố Trì chậm rãi gật đầu, cái khuyên đính đá trên tai cũng lóe lên ánh sáng.

Lam Thanh biến sắc, túm Thời Sênh đi ra cửa, “Xin cậu Cố chờ một chút, tôi nói chuyện với Thâm Thâm cái đã.”

Cố Trì mím môi nhìn Thời Sênh bị Lam Thanh kéo ra ngoài. Sau đó hắn cúp mắt, trong đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc và khó hiểu.



“Anh, anh làm gì thế?” Lam Thanh túm Thời Sênh đi càng ngày càng xa, Thời Sênh không thể không lên tiếng.

Lam Thanh đi tới một góc không người mới dừng lại, hai tay giữ lấy vai cô, ấn cô vào tường.

Mặt đối mặt, Thời Sênh mới phát hiện vẻ mặt Lam Thanh đang xấu tới mức nào.

Lam Thanh luôn cho cô cảm giác hắn là một người anh trai ấm áp, chưa từng thấy hắn có bộ dạng này.

Lam Thanh chậm rãi hít sâu một hơi, nói: “Bảo bối, hắn là Cố Trì.”

“Em biết mà!”

“Cố Trì!” Lam Thanh nghiến răng, “Là thiếu gia quý giá nhất của nhà họ Cố. Bảo bối, chúng ta không chạm vào nổi đâu.”

“Nhưng mà em thích anh ấy.” Hắn là Phượng Từ, dù có quý giá thế nào thì cô sẽ làm hắn càng thêm quý giá hơn.

“Em thực sự thích hắn?” Lam Thanh nhíu mày.

Thời Sênh gật đầu, thích chứ, cực kỳ thích.

“Nhà họ Cố là một cái hồ quá sâu, bảo bối, em…” Yêu đương với Cố Trì sẽ dẫn tới hậu quả gì chứ?

Cố gia sẽ tra xét toàn diện về cô, từ lúc cô sinh ra cho tới giờ, chuyện gì cũng sẽ bị điều tra rành mạch, không hề có một bí mật nào có thể giấu được.

Đây là chuyện cực kỳ đáng sợ.

Tựa như bị người lột hết quần áo, trần truồng hiện ra trước mặt người nhà họ Cố vậy.

“Bối bối, chúng ta chuyển sang thích người khác được không?”

Nếu là người khác của Cố gia thì hắn còn có thể chấp nhận được.

Nhưng Cố Trì thì thật sự không được.

“Anh… Anh làm cứ như đi mua củ cải ấy?” Không thích liền đổi sang thứ khác.

Thanh âm của Lam Thanh không khỏi cao lên, “Em và hắn mới biết nhau bao lâu, em chắc chắn là mình thích hắn sao? Bảo bối, em phải nhìn cho rõ.”

Nói xong, trên mặt Lam Thanh lại hiện lên một chút áy náy, nhẹ giọng xin lỗi, “Xin lỗi bảo bối, anh không cố ý mắng em, anh chỉ muốn em tỉnh táo một chút.”

“Em thật sự rất tỉnh táo. Anh à, em muốn gì, em không muốn gì, trong lòng em đều rất rõ ràng.” Thời Sênh cầm tay Lam Thanh, ánh mắt chân thành, “Anh, em muốn ở bên Cố Trì. Em muốn anh ấy, tuyệt đối không hối hận.”

Lam Thanh bình tĩnh nhìn cô, hốc mắt hơi đỏ, tay siết trên vai cô âm thầm phát lực.

Thời Sênh chịu đựng không hé răng.

Người này thật sự rất để tâm tới em gái Lam Thâm của mình.

Lúc trước, Lam Thâm vì cứu tập đoạn Ngự Đằng nên mới lấy một người đáng tuổi cha mình làm chồng. Đó là lần đầu tiên Lam Thâm thấy Lam Thanh tức giận lớn như thế.

Nhưng Lam Thâm vẫn giấu Lam Thanh để làm điều đó trong khi Lam Thanh luôn hy vọng cô quay đầu lại, thậm chí đồng ý dùng cả tập đoàn để đổi lấy cô. Nhưng nguyện vọng của Lam Thâm chỉ là muốn hắn được sống tốt.

Cô không có tình yêu, không thể tình thân cũng đánh mất được.

Lam Thanh thở dài, kéo Thời Sênh vào lòng, “Anh sẽ không để em phải chịu tổn thương nào. Đi thôi, đừng để người ta chờ lâu.”

“Cảm ơn anh.”

Lam Thanh xoa đầu Thời Sênh, đôi mắt tràn đầy chiều chuộng, ôm lấy bả vai cô cùng đi về.

Đi vào trong phòng, Cố Trì vẫn đứng nguyên tại chỗ.

“Anh, ngồi đi.” Thời Sênh kéo ghế ra giúp Lam Thanh.

Lam Thanh cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống.

Cố Trì tiến lên, kéo ghế giúp Thời Sênh, chờ cô ngồi xuống rồi hắn mới ngồi.

Lam Thanh liếc nhìn hắn một cái, Cố Trì khẽ gật đầu, đưa thực đơn cho Thời Sênh chọn.

Thời Sênh tùy ý chọn vài món rồi lại đưa cho Lam Thanh.

“Cậu Cố không gọi à?” Lam Thanh gọi xong liền cầm thực đơn trong tay, cũng không có ý đưa cho Cố Trì.

“Tôi theo cô ấy.”

Lam Thanh âm thầm dựng ngón giữa, dám lấy lòng em gái bảo bối nhà mình như thế, quá tâm cơ.

Không được, phải đàn áp hắn, miễn cho bảo bối bị hắn lừa.

Lúc ăn cơm, Lam Thanh tán gẫu với Cố Trì vài câu, thái độ không thân cận nhưng cũng không xa cách, cũng không cố ý hỏi thăm cái gì, nhưng cái gì nên hỏi vẫn hỏi.

Không khác gì bàn đàm phán cả.

Chờ ăn xong, Lam Thanh cũng coi như đã có chút hiểu biết về Cố Trì.

Tạm thời không nói tính cách có hợp hay không hợp với em gái bảo bối của hắn, chỉ tính thân phận kia thì hắn đã rất để tâm rồi.

Hôm nay hắn vốn muốn hỏi em gái bảo bối nhà mình đang ôm chân ai ở nhà họ Cố, không nghĩ cái chân đó lại to thế này.

Em gái bảo bối của mình còn bị cướp đi nữa.

Nghĩ lại thật đau lòng.

Bảo bối hắn nuôi nhiều năm như thế…

Sớm biết thế này đã không gọi tới ăn cơm rồi.

Làm hắn tức chết mất.

Lúc tính tiền, Lam Thanh được báo bữa ăn đã được thanh toán, hắn càng buồn bực.

Mẹ!

Giờ ngay cả muốn tiêu tiền vì em gái cũng không xong.

“Bảo bối, anh đưa em về.” Lam Thanh muốn thể hiện sự tồn tại trước mặt em gái, miễn cho bản thân bị thất sủng.

“Em lái xe tới.” Thời Sênh chỉ vào xe của mình.

“Không sao, anh bảo người ta mang xe của em về, em ngồi xe anh về đi.” Lam Thanh kéo Thời Sênh về xe của mình, “Cậu Cố, cậu về một mình nhé!”

“A, anh…” Thời Sênh giữ lấy cửa, đang định nói Cố Trì và mình ở chung một tòa nhà thì thấy Lam Thanh trừng mắt, nghiêm nghị nhìn mình.

Ánh mắt kia như muốn nói nếu Thời Sênh dám nói để Cố Trì lên xe, hắn sẽ lập tức không cho cô cùng Cố Trì ở bên nhau nữa.

Thời Sênh ngậm miệng.

“Về nhà thì gọi cho anh.” Cố Trì lên tiếng, “Anh Lam, lái xe cẩn thận!”

Lam Thanh vẻ mặt đứng đắn, gật gật đầu với Cố Trì.

Nhưng trong lòng thì đang gào thét.

Hắn còn nhắc mình cẩn thận sao?

Em gái bảo bối ngồi ở trên xe hắn, hắn dám không cẩn thận sao?

Thời Sênh cúi đầu cười thầm.

Cố Trì nhìn bộ dáng của cô, đáy lòng hơi mềm xuống.

Lam Thanh đóng cửa xe lại, nhanh chóng rời đi.

Trên đường về, hắn cằn nhằn Thời Sênh tới nửa ngày, cái này không cho phép, cái kia cũng không cho phép.

Thời Sênh dứt khoát không nói ra chuyện cô và Cố Trì ở chung một tòa nhà cho hắn biết nữa. Nếu cô nói ra chuyện này, phỏng chừng Lam Thanh sẽ lập tức đóng gói cô mang về nhà.