Boss Là Nữ Phụ

Chương 503: Ảnh hậu hạng nhất (12)

Thời Sênh và Lâm Trạch Nam lưu số điện thoại của nhau. Thời Sênh cầm theo chiếc chìa khóa Cố Trì ném trên bàn đi ra ngoài.

“Chiếc xe biển số đuôi 573, nữ thần đi cẩn thận, có thời gian rảnh lại đến chơi. ” Lâm Trạch Nam tiễn Thời Sênh đến cửa.

Cô nhìn Cố Trì một cái. Từ nãy đến giờ cậu ta vẫn không có động tĩnh gì, gật gật đầu rồi quay người rời đi.

“A a, nữ thần đấy, hạnh phúc quá đi mất, lại còn được tiếp xúc với nữ thần ở khoảng cách gần thế này. Ôi, chết tiệt, quên mất chụp ảnh chung với nữ thần rồi.” Lâm Trạch Nam cả khuôn mặt chán nản.

Lần sau, lần sau nhất định phải chụp ảnh cùng với nữ thần.

Đến khi Lâm Trạch Nam quay người lại mới phát hiện Cố Trì vừa nãy vẫn còn ngồi trên ghế mà giờ đã biến mất.

Cậu ta tìm một vòng, mới tìm thấy Cố Trì đang ở nhà tắm trong phòng ngủ, quay lưng ra phía cậu ta đang đứng.

“Lão đại.” Lâm Trạch Nam gọi một tiếng.

Cố Trì cúi đầu xuống, mãi một lúc lâu sau mới trả lời một tiếng “Ừm”.

“Có cần đi bệnh viện không.” Lâm Trạch Nam thu lại thuộc tính mặt thộn, có chút lo lắng nhìn bóng lưng của Cố Trì.

Cố Trì lại mãi một lúc rất lâu sau đó mới nói: “Không đi.”

“Vậy em đi mua cho lão đại chút đồ ăn. Anh nghỉ ngơi một lát đi. Buổi tối bọn chúng có trận đua, lão đại qua đó trấn địa bàn là được.”

Đợi Cố Trì ừm một tiếng, Lâm Trạch Nam mới kéo chìa khóa ra rồi ra ngoài.



Thời Sênh về nhà vừa tắm xong một cái Trần Nguyên đã hùng hung hổ hổ đuổi đến.

Hình như vừa kết thúc xong một cuộc đàm phán nào đó, Trần Nguyên vẫn còn đang mặc một bộ đồ công sở rất nghiêm chỉnh.

Thời Sênh chăm chú nhìn đường rãnh trước ngực chị ta, “Chị Trần, ngực của chị hình như lại to lên rồi.”

Ngực?

Nha đầu chết tiệt này vẫn còn tâm trạng đi quan tâm ngực của chị.

“Lam Thâm.”Trần Nguyên nhìn cô một cách nghiêm túc, “Chị biết em bị cướp mất vai chính trong lòng rất không vui vẻ, nhưng mà em cũng không cần phải chạy đến đoàn phim rồi tìm người ta gây phiền phức.”

“Chị Trần, chị đang nói gì vậy? Em chỉ cảm thấy vai diễn đó cũng khá được. Chị chờ đến lúc phát sóng mà xem. Em nhất định sẽ là cô gái nhỏ hot nhất giới cho mà xem. Nhìn em diễn đến em còn bị bản thân thu hút nữa là.”

Trần Nguyên: “…”

Phong cách của nghệ sĩ nhà chị sao lại có chút không bình thường vậy?

Trước đây Lam Thâm là một nữ thần đoan trang, thuần khiết lại cũng không tự đắc.

Ừm… tự đắc vẫn có một chút, nhưng mà lại chưa bao giờ tự đắc đến mức trắng trợn thế này.

Mới đi đến thành phố D được không lâu, nghệ sĩ nhà chị tại sao đã bị biến dạng vậy?

Sự hoạt bát còn có chút… thái quá rồi?

Trần Nguyên hít một hơi thật sâu, lại trách mắng Thời Sênh một trận nữa, lúc này mới lấy từ trong túi xách mấy cuốn kịch bản.

“Em tự xem đi, mấy kịch bản này đều không tệ, một lát nữa chị còn có cuộc họp, muộn một chút sẽ quay lại đây.”

Thời Sênh làm ngón tay OK, tiễn nữ quản gia Trần Nguyên ra ngoài.

Thời Sênh tùy ý ném mấy cuốn biên kịch vào một góc, ôm lấy điện thoại bắt đầu chơi điện tử.

Trần Nguyên rất bận, cuộc họp này vừa kết thúc vẫn còn cuộc họp tiếp theo. Cuộc họp tiếp theo kết thúc thì lại đến lượt nghệ sĩ xảy ra chuyện.

Nói là muộn một chút, đợi đến khi Trần Nguyên trở lại đã là mấy ngày sau.

Trần Nguyên có chìa khóa của phòng Thời Sênh, trực tiếp mở cửa đi vào, vừa bước vào phòng liền than phiền, “Thâm Thâm, khu nhà em toàn những người gì ở vậy, ăn mặc vớ va vớ vẩn. Chị thấy em vẫn là nên chuyển đến Ngự Cảnh Viên thì hơn, bên đó dù thế nào cũng gần công ty.”

Thời Sênh từ màn hình điện thoại ngẩng đầu lên, “Không chuyển.”

Chuyển qua đó để tiện cho Trần Nguyên giám sát sao?

Việc này Trần Nguyên cũng không miễn cưỡng, chỉ là nhắc nhở cô mà thôi, “Vậy em cẩn thận một chút, lúc nãy chị lên đây có nhìn thấy mấy người ăn mặc như mấy tên côn đồ đang đứng bên dưới, chỉ cần nhìn một cái là biết ngay không phải là người tốt.”

“Vâng.”

“Chị bảo em xem kịch bản em đã xem chưa?” Trần Nguyên nhìn thấy kịch bản bị ném lung tung trên ghế xô-pha, không khỏi cau mày lại. Nhìn mấy cuốn kịch bản đó còn mới tinh, hoàn toàn giống như chưa từng có ai lật ra xem!

“Vừa quay phim xong, chị Trần, chị để em nghỉ ngơi một chút đi.” Thời Sênh càu nhàu.

Bản cô nương sắp biến thành con quay rồi.

“Mấy bộ phim này đều là năm sau mới bắt đầu quay.” Trần Nguyên cau mày, “Cái giới này là vậy, em đến muộn một bước thì đâu còn vị trí của em nữa.”

Có những bộ phim, trước đó một năm đã chọn rồi.

“Một lát nữa em xem.” Thời Sênh lập tức tiếp lời, tránh việc khởi động chế độ lảm nhảm của Trần Nguyên.

“Tuần sau em có một dự án quảng cáo cần quay. Sau đó cũng không có việc gì lớn. Ngày mùng sáu tháng chín bắt đầu đến đoàn phim “Hoàng phi đầu tiên”, đến khi quay xong cũng sắp đến Tết rồi.”

Thời Sênh nghe Trần Nguyên nói tiến độ công việc cho cô, Thời Sênh một bên trả lời qua quýt, một bên tiếp tục đánh nhau trong trò chơi điện tử.

Trần Nguyên: “…” Nghệ sĩ nhà chị lại còn mê đánh điện tử nữa.

“Tuần sau chị đến đón em.”

“Hả? Em tự đi là được rồi. Chị Trần, chị bận rộn như vậy, chỉ là quay quảng cáo thôi mà, vấn đề nhỏ.” Đi cùng Trần Nguyên, bản cô nương muốn chết à!

Tuy rằng Thời Sênh kháng cự đi cùng Trần Nguyên, thế nhưng Trần Nguyên vẫn đến.

Lần làm đại diện quảng cáo này thù lao khá nhiều, là một loại nước hoa, nhãn hiệu khá là xa xỉ.

“Lúc ghi hình phải làm phiền nhiều đến mọi người rồi.”

“Khí chất của Lam tiểu thư rất phù hợp với loại nước hoa này, không có gì khó khăn cả…”

Trần Nguyên và người bên đó đang thương lượng. Thời Sênh đi một vòng quanh anh thợ quay phim xem anh ta đang hí hoáy với mấy đồ dụng cụ.

Anh thợ quay phim là một người đàn ông để râu dài, thấy Thời Sênh cứ vòng đi vòng lại liền chủ động mở lời, “Lam tiểu thư có hứng thú với máy quay phim à.”

“Tất cả thợ quay phim đều biết quay lõa thể đúng không? Tôi tò mò lúc các anh quay lõa thể liệu có phản ứng gì không.” Thời Sênh khuôn mặt đoan trang.

Anh thợ quay phim: “…” Ở đâu ra cô em gái xấu xa thế này.

Ông chủ, có phải các người mời nhầm người rồi không? Ảnh hậu Lam chính là nữ thần đoan trang!

“Hụ hụ, việc này thuộc về nghệ thuật. Đối với chúng tôi mà nói, thật ra cũng giống với vật thể bình thường.”

Thời Sênh nháy mắt, “Vậy thì chắc chắn là ngực nhỏ.”

“Hụ hụ hụ hụ…” Lần này anh thợ quay phím thật sự đã bị sặc nướng miếng.

Tuy rằng cô ấy nói đều là sự thật, thế nhưng những câu nói như này đừng có nói ra có được không?

Mỗi câu hỏi của Thời Sênh càng lúc càng gian xảo tai quái. Anh quay phim bị hỏi đến khắp người không thoải mái, còn người ta thì cứ khăng khăng một mực hỏi những loại câu hỏi liên quan đến học thuật.

Vâng… câu hỏi học thuật có chút xấu xa.

Một ảnh hậu như cô chạy đến đây nói về vấn đề này để làm cái gì?

Làm thân phận ảnh hậu đoan trang của cô đi có được không.

Đoan trang.

Nho nhã.

Khó khăn lắm bên kia mới hô chuẩn bị, anh thợ quay phim thở phào một hơi.

Thời Sênh nhìn anh thợ quay phim cười cười, “Lát nữa nhớ quay tôi đẹp một chút.”

“Nhất định, nhất định.” Không quay đẹp một chút, lẽ nào phải đợi có người chạy đến thảo luận với anh ta cái gì gọi là cách quay phim chính xác của nhân thể học sao?

Quá trình ghi hình rất thuận lợi.

Sau khi quay xong quảng cáo, Thời Sênh được Trần Nguyên đưa về nhà, bảo cô không được đi lung tung mà chăm chỉ ở nhà xem kịch bản.

Thời Sênh gọi điện thoại cho một em gái đáng yêu trong đoàn làm phim “Nắng gắt”, hỏi cô ấy về tiến độ quay phim.

Em gái đáng yêu nói với Thời Sênh cảnh quay ở thành phố D đã kết thúc rồi, rất nhanh sẽ phải về đây quay tiếp.

Từ ngày cô đi, biểu hiện của Ôn Kiều càng ngày càng tốt, có điều Mạnh Thi Nhiên vẫn không ít lần tìm cô ta gây khó dễ.

Thời Sênh nói câu cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Cô vừa cúp điện thoại thì có một số lạ gọi đến.

“Nữ thần, nữ thần, có thời gian rảnh không?” Âm thanh chát chát bùm bùm, bối cảnh rất ầm ĩ. Đầu dây bên đó một loạt âm thanh ồn ào, inh ỏi.

Thời Sênh ngây người một lúc, mãi một lúc sau mới nhận ra chủ nhân của giọng nói là ai.

“Ừm, sao thế?”

Lâm Trạch Nam có lẽ không thể ngờ được Thời Sênh sẽ trả lời có thời gian rảnh, lập tức bảo ngững người khác im lặng, “Nữ thần, bọn em đang ở câu lạc bộ giải trí Đế Hào, ra ngoài chơi không?”

“Đế Hào?”