Boss Là Nữ Phụ

Chương 498: Ảnh hậu hạng nhất (7)

Cảnh quay cuối cùng của Thời Sênh cần phải lấy cảnh dã ngoại.

Nam chính và nữ chính bị người khác truy sát đúng lúc gặp được nhân vật mà Thời Sênh thủ vai. Cô vì bảo vệ hai người bọn họ, một mình trong đêm mưa đánh nhau với người ta, cuối cùng bị giết chết.

Cảnh quay này đạo diễn phải đợi rất lâu mới đợi được một trận mưa to.

Thời Sênh vẫn mặc cả bộ đồ da đó, mấy đồ phụ kiện kim loại trên người va vào nhau ting tang.

“Tiểu Thâm, tranh thủ cố gắng một lần là qua nhé.” Đạo diễn Chung vừa yêu vừa hận Thời Sênh. Thế nhưng nghe cách xưng hô là biết, ông vẫn rất thích cô ảnh hậu nói năng không xuôi tai, động một cái là cướp lời thoại của ông.

“Tôi thì không có vấn đề gì.” Thời Sênh lắc lắc cổ, ánh mắt liếc về phía xa xa Ôn Kiều và Giang Bách Vũ đang đứng, “Chỉ cần bọn họ có thể bắt kịp tiết tấu của tôi, lần này hoàn toàn có thể qua OK.”

Đạo diễn Chung: “…” Quả nhiên vẫn là làm người khác phải ghét.

“Đại tiểu thư, uống thuốc tránh cảm trước đã.” Chị Mai đưa thuốc tránh cảm cho Thời Sênh.

Mưa to như thế này, lại còn phải đánh đánh giết giết, dẫu sao thì cũng nên phòng tránh một chút.

Thời Sênh nhìn chị Mai, bĩu bĩu môi cầm lấy viên thuốc rồi uống ực một cái.

“Chị Lam, lát nữa chị nhớ cẩn thận một chút, nơi tối om như mực thế này rất nguy hiểm.” Tiểu Phó vẫn không yên tâm nhắc nhở Thời Sênh.

“Yên tâm, bọn họ đều chết hết rồi, tôi cũng không chết được.” Thời Sênh nhìn Tiểu Phó nháy nháy mắt.

Đợi đạo diễn Chung bàn bạc với bọn họ xong, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Quay cảnh giữa Ôn Kiều và Giang Bách Vũ trước.

Nơi này là một công trường bị bỏ hoang. Bọn họ phải chạy ra ngoài từ trong tầng nhà chưa xây xong, sau đó bị đám người khác bao vây.

Đánh một trận trước, khi nam chính không thể chống đỡ được thêm nữa, lúc này Thời Sênh bắt đầu xuất hiện.

Những diễn viên đóng cảnh đánh nhau đều có chút sợ Thời Sênh. cô đánh người rất đau, nhưng cũng không đánh quá mạnh.

Thời Sênh kéo theo một ống thép đã gỉ xông ra từ trong đêm mưa. Ánh đèn chiếu vào người cô lúc ẩn lúc hiện, giống như một con ma vậy.

Âm thanh kim loại ting tang trong đêm mưa cứ mơ hồ, có chút không rõ ràng.

Đến khi bọn họ nhìn thấy bóng người thì đối phương đã xông đến rồi, ống thép vút xuống, vút vào vị trí cạnh tai của một người. Thế nhưng nhìn từ máy quay phim lại giống như cô đã đánh lên người của anh ta.

Đợi sau này chỉnh sửa thêm một chút sẽ càng thêm hoàn hảo.

Nước mưa rơi ào ào. Cô gái trẻ dường như không biết mệt mỏi, tiếp tục khua ống thép, trên người và mặt đều nhuộm vết máu.

Cô kéo Giang Bách Vũ đang nằm dưới đất đứng đậy rồi Giang Bách Vũ đỡ Ôn Kiều.

“Đi!” Cô gái trẻ gào lên một tiếng.

“Còn cô thì sao.”

“Không cần lo cho tôi.” Thời Sênh ra sức đẩy bọn họ đi, đáy mắt chứa đầy sự thù ghét, “Từ hôm nay trở đi, tôi không nợ gì anh nữa, dẫn theo người phụ nữ của anh cút đi!”

Giang Bách Vũ do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn đưa Ôn Kiều đi khỏi đây.

Thế nhưng Ôn Kiều đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết. Người cô ta chợt mềm nhũn ra, cứ thế ngã xuống đất. Thời Sênh đứng ngay bên cạnh bị cô ta tiện tay lôi xuống.

Thời Sênh loạng choạng một lúc, bên cạnh toàn là chi chít những đoạn dây cốt thép sắc nhọn. Cô nhanh tay nhanh mắt dùng ống thép chống xuống đất, lật người ngay đến vị trí an toàn, thế nhưng trán vẫn bị quẹt qua.

Tình tiết này không phải tình tiết vốn có trong phim. Sau khi Thời Sênh rơi xuống mặt đất, nhân viên trong đoàn phim đứng phía bên kia ai nấy đều bị một phen kinh hoàng, nhanh chóng chạy qua bên này.

Ánh đèn sáng lên, Ôn Kiều thất thần ngồi trên mặt đất, che đôi chân của mình, của gương mặt lộ vẻ đau khổ.

“Có chuyện gì vậy.” Đạo diễn Chung cũng chạy đến, ánh đèn pin chiếu vào Thời Sênh, “Tiểu Thâm, cô thế nào, có bị thương ở đâu không.”

Tiểu Phó và Tiểu Bảo cũng lách qua đám đông chen người vào trong, “Chị Lam, a… trán chị chảy máu rồi.”

Vừa nghe thấy trán Thời Sênh chảy máu, phần lớn đám đông người đều quay đến vây quanh cô.

Đạo diễn Chung nhìn thấy vậy cũng chỉ đành quan tâm nữ chính Ôn Kiều.

“Bị thương ở đâu?” Đạo diễn Chung cho người đỡ Ôn Kiều dậy.

“Có con gì đó cắn tôi…”

Đạo diễn Chung cau mày, gọi người nhanh chóng dìu cô ta vào trong lều. Thời Sênh cũng được những người khác vây kín đưa vào trong lều.

Thay quần áo trước sau đó mới xử lý vết thương trên đầu.

Vết thương không phải quá nghiêm trọng, chỉ là một vết xước nhỏ.

Đến khi Thời Sênh ra ngoài, Ôn Kiều đã được đưa đi rồi, nghe nói là bị rắn độc cắn, bị trúng độc.

“Ở đây tại sao lại có thể có rắn độc chứ?” Thời Sênh cau mày hỏi Tiểu Bảo đang đứng sau lưng mình.

Tiếu Bảo lắc lắc đầu, “Gần đây có trại nuôi rắn, có lẽ là từ đó bò ra đây. Khi đó đạo diễn đã cho người đi kiểm tra xung quanh rồi, còn đặc biệt rắc cả lưu huỳnh, có thể là do trời mưa đã làm cho lưu huỳnh bị trôi đi…”

“Cũng không biết cái cô Ôn Kiều đó nghĩ gì. Lúc đó Giang Bách Vũ còn đứng gần cô ta hơn, sao cô ta lại đến kéo chị Lam chứ…” Tiểu Phó đứng bên cạnh trách móc, “Nếu không phải là chị Lam thân thủ tốt, phản ứng nhanh…”

Từ đằng sau Tiểu Phó không nói tiếp, thế nhưng mọi người đều hiểu.

Nếu như không phải là Thời Sênh phản ứng nhanh thì lúc này cô nhất định cũng đang phải nằm trong bệnh viện, có thể sống hay không là cả một vấn đề.

Ôn Kiều, không cần biết là cô cố ý hay không, thù này nhất định phải báo.



Ôn Kiều nhập viện, mấy cảnh phim này chỉ đành để đóng bù sau. Tai nạn này bên ngoài không hiểu làm sao mà biết được.

Tất nhiên nhân vật chính không phải là người mới Ôn Kiều này mà chính là sự an toàn của đoàn làm phim, cuối cùng không biết tại sao đã liên lụy đến cả giới.

Vụ việc này ồn ào khiến mọi người đều bàn tán xôn xao.

Tin tức Thời Sênh bị thương được Trần Nguyên dùng thủ đoạn để đè xuống, nếu không việc này còn ầm ĩ đến tận trời.

Có điều Thời Sênh bị Trần Nguyên chửi cho một trận thậm tệ.

Cuối cùng sau khi xác nhận được Thời Sênh chỉ bị một vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ hồi phục, lúc này mới cúp điện thoại rồi gọi điện cho đạo diễn Chung.

Đến khi vết thương trên trán Thời Sênh đóng vảy ăn da non, Ôn Kiều mới xuất viện.

Việc đầu tiên sau khi xuất viện đó chính là đến gõ cửa phòng xin lỗi Thời Sênh.

Tiểu Phó chặn cô ta ở trước cửa khách sạn, cương quyết từ chối cô ta, “Chị Lam đang nghỉ ngơi, không có thời gian gặp cô.”

“Yo, đây chẳng phải nữ chính của chúng ta sao? Sao vậy, hại chị Lam nhà người ta bị thương xong vẫn còn mặt mũi đến đây làm phiền người ta nghỉ ngơi à, da mặt đúng là quá dày!”

Mạnh Thi Nhiên mặc bộ váy đỏ không biết tại sao lại đến tầng này, nhìn thấy Ôn Kiều đang đứng trước cửa phòng Thời Sênh, lập tức nói những lời châm chọc, mỉa mai.

Kể từ sau vụ tranh chấp phòng, Ôn Kiều và Mạnh Thi Nhiên đều một mạch không hợp nhau.

Ôn Kiều luôn cảm thấy bản thân là được quay về để báo thù, tràn đầy thù hận, không chấp nhận chịu thua.

Việc này có thể lý giải là tuổi trẻ háo thắng.

Đến khi sau này cô chịu nhiều thiệt thòi rồi, mới có thể đánh nhẵn được những góc sắc này.

Ôn Kiều nhìn Mạnh Thi Nhiên không nói câu nào.

Mãi một lúc sau, cô mới nhìn Tiểu Phó gật gật đầu, “Vậy một lát nữa tôi lại đến.”

“Xùy, đúng là mặt dày mà.” Mạnh Thi nhiên vẫn đứng ở bên cạnh thêm mắm thêm muối.

“Mạnh tiểu thư, cô dư thừa thời gian ở đây nói cạnh khóe tôi chi bằng để dành mà tập luyện kỹ năng diễn xuất đi thì hơn.”

“Ôn Kiều.” Mạnh Thi Nhiên trông giống như con mèo bị người khác giẫm phải đuôi, giọng nói ngay lập tức trở nên chói tai.

Tiểu Phó cau mày, đóng cửa phòng lại, chặn đứng giọng nói của bọn họ ở bên ngoài.

Sau đó Tiểu Phó nghe nói Mạnh Thi Nhiên đánh Ôn Kiều, mặt mũi Ôn Kiều đều bị sưng vù.

Bộ phim này thực sự không có cách nào tiếp tục quay rồi.

Đạo diễn Chung tức giận đến muốn bùng cháy.

Bên phía đoàn làm phim lại có tin xôn xao khác. Giang Bách Vũ và một nhân viên trong đoàn làm phim làm tình với nhau trên xe giữa nơi công cộng. Phía sau sự việc này không biết là ai đã thêm dầu vào lửa khiến sự việc càng thêm phức tạp, ồn ào rất lớn.

Việc xấu đúng là cứ lũ lượt kéo đến.

Tiến độ của cả đoàn làm phim đều bị trì hoãn.

Vết thương trên trán của Thời Sênh cũng đã đỡ hơn nhiều. Cô nhận được điện thoại của Lam Thanh, công việc ở đây của anh cũng đã xử lý khá ổn thỏa, vài ngày nữa phải về thành phố nên gọi cô ra ngoài ăn cơm.

Cô sờ sờ trán, chắc là sẽ không nhìn ra, lúc này mới đi đến nơi hẹn.