Boss Là Nữ Phụ

Chương 486: Trộm long tráo phượng (25)

Vũ Văn Kính thân là hoàng tử duy nhất, lại kính rượu Thời Sênh, khiến những người không an phận kia thực sự ngạc nhiên.

Vũ Văn Kính là hoàng tử duy nhất nên đương nhiên ngồi ngay dưới Vũ Văn Tuần.

Đợi đến khi sắp bắt đầu, Vũ Văn Tuần và Nhị hoàng tử Tây Lương mới vào bên trong.

Nhưng mà!

Ai nói cho cô biết, nữ chính khuôn mặt rạng rỡ cùng đến với Vũ Văn Tuần là như thế nào?

Không phải bị đày vào Lãnh cung rồi sao?

Không phải bị thất sủng rồi sao?

Bộ dạng như thế thì thất sủng ở đâu?

Mẹ kiếp!

Tác giả kịch bản, ngươi giỏi nhỉ, chỉ cần nữ chính không chết, thì làm thế nào ngươi cũng có thể để bọn họ ở cùng với nhau à?

Mặc dù nam chính ở Bắc cực, nữ chính ở Nam cực, thì bọn họ cũng có thể tương ngộ, đây chính là cơ duyên định mệnh.

Cơ duyên định mệnh cái con khỉ, tác giả kịch bản là kẻ thiểu năng.

Thời Sênh gõ trên mặt bàn tạo thành tiếng, khiến người bên cạnh bất giác di chuyển về phía sau.

Không ai dám gây chuyện với cô, lúc nào cô cũng làm bộ mặt như muốn giết người vậy.

Dọa chết người khác.

Lục Nhược và Vũ Văn Tuần cùng ngồi trên ngai vàng, ánh mắt Lục Nhược nhìn về phía Thời Sênh.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, chỉ một giây, Lục Nhược phải dời tầm mắt đi hướng khác, đoan trang ngồi bên cạnh Vũ Văn Tuần.

Vũ Văn Tuần hàn huyên mấy câu đơn giản với Nhị hoàng tử Tây Lương, thái độ rõ ràng rất qua loa.

“Nghe nói Quốc sư có bản lĩnh thông thiên, không biết bổn hoàng tử có vinh dự được gặp một lần không?” Câu nói này của Nhị hoàng tử đột nhiên nhằm vào Thời Sênh.

Lúc này Thời Sênh mới chú ý đến Nhị hoàng tử này.

Ăn mặc giống như mặt người dạ thú, gương mặt thần thái cũng mặt người dạ thú, đáng tiếc là không giống Minh Khâm một chút nào cả.

Cũng không phải nói là hắn không ưa nhìn, chỉ là… không đẹp được đến trình độ như Minh Khâm.

Minh Khâm cho người khác một cảm giác như một cơn gió mát, lúc phảng phất sẽ khiến toàn thân bạn cảm thấy thoải mái, không có bất cứ sự khó chịu nào cho người khác.

Nhưng vị Nhị hoàng tử này, lại đem theo sự kiêu ngạo của tất cả hoàng tử. Vũ Văn Tuần không chú trọng đến hắn, hắn đương nhiên gây rối.

Rắc rối nhất, không phải là vị Quốc sư Thời Sênh.

Không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

“Không được.” Thời Sênh nhếch miệng cười một cái.

Một số đại thần xung quanh nhìn Nhị hoàng tử với ánh mắt như cười trên nỗi đau của người khác. Người này đến bệ hạ còn không nể mặt, đừng nói đến ngươi chỉ là một Hoàng tử bé tí tẹo.

Da mặt Nhị hoàng tử rất dày, bị từ chối cũng bất chấp, “Nghe nói Quốc sư từng là phi tử hậu cung, lại có thể làm Quốc sư. Bổn hoàng tử thật khâm phục.”

Đại thần xung quanh bỗng nhiên không dám thở mạnh, chuyện này mà ngươi lại dám nhắc đến trước mặt Hoàng thượng, muốn chết à!

Gương mặt Thời Sênh bình thản, “Cảm ơn!”

“Bổn hoàng tử còn nghe nói, Quốc sư và hoàng huynh ta có quan hệ rất thân mật...”

Thời Sênh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn chằm chằm Nhị hoàng tử.

Ánh mắt đó như một luồng gió lạnh nhìn thẳng vào tâm can hắn, dường như có người bóp chặt lấy cổ họng hắn, khiến hắn một chữ cũng không nói ra được.

“Những lời đồi thổi ngoài đường, sao Nhị hoàng tử lại dễ tin như vậy.” Đây là chuyện liên quan đến bộ mặt quốc gia, đương nhiên sẽ có đại thần xuất hiện để giải quyết.

Nhưng trong lòng vị đại thần này lại nghĩ, Tây Lương là nước phụ thuộc, bây giờ lại dám gây chuyện, đầu óc Nhị hoàng tử này có vấn đề sao?

Nhị hoàng tử nhanh chóng chuyển ánh mắt của mình, ánh mắt nữ nhân này sao lại đáng sợ như vậy.

“Ha ha... Bổn hoàng tử cũng không có ý gì khác. Hoàng huynh ở đây đã nhiều năm, bổn hoàng từ chỉ là quan tâm tới huynh ấy.”

Ánh mắt Minh Khâm nhìn qua một lượt, ánh mắt ấm áp dịu dàng như gió mùa xuân ấy, khiến thân thể Nhị hoàng tử cứng đờ.

Minh Khâm chỉ nhìn một cái, rồi thu lại ánh mắt, khóe miệng hơi cong lên, rồi nhìn về phía Thời Sênh.

Đã lâu không gặp, Thời Sênh chỉ cảm thấy Minh Khâm còn biến thái hơn cả trước kia rồi.

Nhị hoàng tử hắng giọng hai tiếng mang tính chất che đậy, “Hôm nay, bổn hoàng tử đem theo một món quà sinh thần đặc biệt.”

Hắn vỗ tay, lập tức có người bưng một món đồ được đậy bằng tấm vải đỏ đi vào.

Nhị hoàng tử đứng dậy, đi đến chính giữa, “Món quà này bổn hoàng tử phải bỏ rất nhiều công sức mới làm ra được, chi bằng các vị đến nhìn xem, xem ai có thể nhận ra được.”

Thời Sênh: “...”

Xuyên không cung đấu nhất định có màn nước khác đến, đem theo những thứ đồ chơi hạnh họe không nên xuất hiện ở thời đại này, cuối cùng bị nữ chính lật ngược thế cờ.

Đây rõ ràng là tự đưa đầu cho người ta đập.

Vậy nên, thứ bên dưới tấm vải đỏ kia là cái gì?

Nhị hoàng tử đắc ý từ từ kéo tấm vải đỏ xuống, để lộ ra vật bên trong.

Đó là một cái đồng hồ, làm thủ công nên cũng xem như khá tinh tế, nhưng lại không chạy.

Thứ đồ chơi này không phải từ thời gian khác, không gian khác rơi vào chứ?

Nhìn thế nào cũng thấy đồ vật này không thuộc về trình độ của thế giới này.

Quả nhiên, Lục Nhược nhìn qua đã nhận ra, nhưng đại thần xung quanh lại châu đầu ghé tai, không có ai biết là gì.

“Thế nào, có ai nhận ra không?” Tay Nhị hoàng tử đặt trên chiếc đồng hồ, gương mặt lộ vẻ đắc ý.

Ánh mắt mạnh mẽ của Vũ Văn Tuần quét qua mọi người một lượt, những ai bị Vũ Văn Tuần nhìn đều lần lượt cúi đầu.

Chưa từng nhìn thấy thứ đồ này, sao họ có thể nhận ra được.

“Bệ hạ,...” Lục Nhược tiến đến gần Vũ Văn Tuần, nói thầm vào tai hắn.

Sắc mặt Vũ Văn Tuần từ từ thay đổi, rồi nói với Lục Nhược, “Nàng nói là được.”

Được sự cho phép của Vũ Văn Tuần, Lục Nhược cất giọng, “Nhị hoàng tử, không biết món quà của Nhị hoàng tử có phải gọi là đồng hồ không?”

Sắc mặt Nhị hoàng tử bỗng nhiên thay đổi, có lẽ không ngờ lại có người nhận ra thật.

“Chiếc đồng hồ này là công cụ tính thời gian, kim đồng hồ bên trong, chính là những chiếc kim nhỏ nhỏ đó, chúng có thể chuyển động tuần hoàn, không biết Nhị hoàng tử có thể làm cho chúng chạy được không?” Lục Nhược tiếp tục nói.

Sắc mặt của Nhị hoàng tử càng lúc càng khó coi.

Lúc hắn có được thứ đồ này, đúng thực là nó có thể chạy, nhưng không lâu sau đó nó không chạy nữa, bất luận hắn có làm thế nào thì nó cũng vẫn không chạy.

“... Nhị hoàng tử, Chiêu nghi nương nương nói thứ đồ này có thể chạy, ngươi hãy làm cho nó chạy xem sao.”

“Nhị Hoàng tử cũng để cho chúng ta được mở mang kiến thức chút đi.”

“Đúng thế, đúng thế...”

Các đại thần nhân cơ hội này bắt đầu chĩa mũi giáo về phía Nhị hoàng tử.

Trán Nhị hoàng tử bắt đầu toát mồ hôi lạnh, hắn định thần, “Nếu Chiêu nghi nương nương đã nhận ra, vậy chắc chắn sẽ biết làm thế nào để cho nó chạy.”

Lục Nhược từ ngai vàng đứng dậy, chầm chậm đi đến trước chiếc đồng hồ.

Người xung quanh nín thở nhìn nàng ta, không khí dần dần ngưng lại.

Lục Nhược nhìn phía sau chiếc đồng hồ một lúc, nàng ta hơi nhíu mày, không thấy có chỗ lên dây cót.

Kỳ lạ thật...

Đồng hồ của thời đại này, đáng lẽ là lên dây cót mới đúng.

“Chiêu nghi nương nương?” Nhị hoàng tử nhìn Lục Nhược không động tĩnh, có thể coi như thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn bộ dạng trấn tĩnh của nàng ta, hắn còn tưởng rằng nàng ta biết.

Chỉ cần nàng ta không làm cho nó chạy được, thì hắn cũng coi như không mất mặt.

Ánh mắt Lục Nhược đảo qua đảo lại, đột nhiên nhìn về phía Thời Sênh, “Tiểu nữ tài hèn ít học, Quốc sư đại nhân kiến thức sâu rộng, chi bằng Quốc sư đại nhân thử xem?”

Thời Sênh: “...”

Nữ chính, cô đừng có biến chất quá đáng như thế, bản cô nương chỉ là muốn ngồi xem kịch thôi.

Bản cô nương không giúp ngươi, ngươi lại chơi xỏ bản cô nương như vậy.

Ngây thơ, lương thiện đâu rồi?!

“Quốc sư lợi hại như vậy, lên thử chút cũng không có gì đáng ngại, nói sai cũng không sao cả.” Vẻ mặt Nhị hoàng tử ra vẻ rất độ lượng.

Thời Sênh xị mặt, giọng điệu nghiêm nghị, “Nhìn không hiểu.”

Nhìn...

Nhìn không hiểu?

Mọi người: “...”

Quốc sư đại nhân nói thẳng như thế có thực sự tốt không?