Boss Là Nữ Phụ

Chương 478: Trộm long tráo phượng (17)

Thời Sênh tống cổ Hư Không với vẻ mặt ngơ ngác đi chỗ khác.

Về đến tẩm cung, cô mới lấy chiếc túi gấm Minh Khâm đưa cho ra.

Chiếc túi gấm màu xanh nhạt, bên trên lại thêu hình rổng ẩn.

Mẹ kiếp!

Tên Minh Khâm này thật hung hăng ngang ngược!

Lại dám dùng túi gấm hoa văn này!

Thời Sênh kéo mở chiếc túi gấm ra.

Bên trong túi gấm có một mảnh ngọc bội và một tờ giấy nhỏ.

Trên thư viết

__Tín vật đính ước.

Mẹ nhà nó!

Đến phi tử của Hoàng thượng còn dám trêu ghẹo, ăn gan hùm rồi hử?

Thời Sênh cầm miếng ngọc bội lên xem, thấy có vẻ rất có giá trị!

“Đào Tẩm.”

“Chủ nhân.” Đào Tẩm đang trải giường, nghe Thời Sênh gọi, nàng ta lập tức chạy đến.

“Đem thứ này đến cho Không Hư đi. Thanh toán xong, không nợ nần gì nhau.”

“Chủ nhân, là Hư Không đại sư.” Đào Tẩm suy nghĩ.

“Tùy ý thôi, mau đi đi.”

Đào Tẩm chưa từng nhìn thấy mảnh ngọc bội này, nên có chút tò mò, nhưng Thời Sênh kêu cô đưa đến chỗ Hư Không đại sư, cô đâu dám dây dưa.

Đoạn đường xuất cung rất dài, bây giờ đuổi theo, có lẽ có thể đuổi kịp.

...

Minh Khâm từ Dưỡng Tâm Điện đi ra, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống làm thân hình hắn như dài hơn, bóng tối đong đưa xung quanh chồng đè lên nhau, trông có vẻ hơi gớm ghiếc.

“Chủ nhân, vừa rồi người quá liều lĩnh.” Thiếu niên khoác chiếc áo khoác trong tay lên người Minh Khâm, đè thấp giọng nói.

Vừa rồi chủ nhân lại nói giúp Vân Tiệp dư.

Chuyện này không phải sẽ khiến hoàng thượng nghi ngờ họ sao?

Minh Khâm kéo chiếc áo khoác sát lại, gió đêm nhè nhẹ thổi qua gương mặt hắn, làm mái tóc như phất phơ bay lên.

Giọng nói của hắn như cũng bị gió đêm thổi bay đi.

“Người không liều lĩnh thì uổng phí tuổi thanh xuân.”

“Chủ nhân, người đừng quên...”

“Trĩ Nguyên.” Minh Khâm lên tiếng cắt ngang hắn.

Trĩ Nguyên biết mình lỡ lời, nơi này là trong cung, nói sai một chữ đều có thể gặp tai họa.

Hoàng cung đêm dài, tĩnh mịch không một tiếng động.

Minh Khâm chầm chậm đi ra ngoài cung, Trĩ Nguyên cho Cấm vệ quân một ít bạc, để Cấm vệ quân mở cửa cho bọn họ.

“Đợi một chút, đợi một chút.”

Hư Không từ trong bóng tối xông ra, đi đến trước mặt, rồi nhớ ra phải giữ phong thái cao nhân của mình, nên bước chầm chậm lại, ngẩng đầu sải bước tới trước mặt đám Cấm vệ quân.

Cửa cung đóng lại phát ra âm thanh nặng nề.

Hư Không lên tiếng chào hỏi Minh Khâm, “Minh công tử, trùng hợp quá.”

Minh Khâm hơi gật đầu, ánh mắt đột nhiên lại dừng lại.

“Ngọc bội của chủ nhân sao lại ở chỗ ngươi?” Trĩ Nguyên lại đánh đòn phủ đầu, sải một bước dài đi tới, rồi cướp lấy miếng ngọc bội trong tay Hư Không.

“Ối.” Hư Không nắm chặt lấy miếng ngọc bội, “Cái này là Vân Tiệp dư cho ta, sao lại là của chủ nhân ngươi được?”

“Vân Tiệp dư?” Trĩ Nguyên ngạc nhiên, sau đó lại tức giận, “Ăn nói hồ đồ. Ngọc bội của chủ nhân ta sao lại ở chỗ Vân Tiệp dư được?”

Hai người bọn họ dùng dằng miếng ngọc bội một hồi lâu, nhưng không ai chịu buông tay.

Minh Khâm lấy một xấp ngân phiếu trong tay áo ra, đưa cho Hư Không, “Ta dùng ngân phiếu đổi cho ngươi.”

Nhìn thấy ngân phiếu, mắt Hư Không vội sáng lên cầm lấy ngân phiếu rồi nhìn nhìn dò xét, rồi cười ha hả đưa miếng ngọc bội cho Trĩ Nguyên, “Nếu đã là của Minh công tử, vậy thì nên trả lại cho Minh công tử thôi.”

“Ngươi!” Đồ của mình mà chủ nhân lại dùng tiền đề chuộc lại, chuộc rồi mà tên đạo sĩ thối này lại còn dám nói là trả lại cho chủ nhân.

“Không còn sớm nữa, bần đạo cáo từ trước.” Hư Không cầm lấy ngân phiếu, bước đi rất nhanh, chân đi như gió.

Phải mau chóng rời khỏi chỗ phức tạp này!

“Chủ nhân,...” Trĩ Nguyên lau lau miếng ngọc bội, rồi đưa lại cho Minh Khâm, “Ngọc bội này?”

Sao lại ở chỗ Vân Tiệp dư được?

“Ta tặng cho cô ấy.” Minh Khâm thở dài, “Đáng tiếc cô ấy lại không cần.”

“Chủ nhân, người đừng làm liều, miếng ngọc bội này sao có thể tặng cho Vân Tiệp dư như vậy. Cô ấy là phi tử của Hoàng thượng.” Trĩ Nguyên xù lông giận dữ.

Có bao nhiêu nữ tử, tại sao chủ nhân lại thích nữ nhân của Hoàng thượng, lại còn tặng cho cô ấy thứ đồ quan trọng như vậy.

“Vậy thì đã sao?”

Vậy thì đã sao?

Chủ nhân, rốt cuộc người không nghe hắn nói chuyện sao?

“Cô ấy là phi tử của Hoàng thượng!” Giọng Trĩ Nguyên như nhấn mạnh hơn.

Ánh trăng thanh mát bao phủ gương mặt của Minh Khâm, sự ấm áp dịu dàng trên khuôn mặt có phảng phất vài phần cô độc tĩnh lặng. Hắn hơi quay đầu, ánh trăng vụn vỡ như gợn lên hàng ngàn con sóng lăn tăn trong ánh mắt hắn. Hắn đưa mắt hướng về hoàng thành nguy nga, đôi môi hơi rung nhẹ, “Vậy thì đã sao?”

Trĩ Nguyên liên tục thở dài.

Nhưng cũng không biết làm thế nào.

Chuyện mà chủ nhân nhận định, cơ bản đều không có đất để quay đầu.

Trang Quỳnh kia rốt cuộc có gì tốt, mà người lại...

Minh Khâm và Trĩ Nguyên vừa bước vào phủ, liền bị một cảnh tượng lộn xộn, bừa bãi ở sân làm cho chấn động ngay tại chỗ.

Đây là thổ phỉ vào thôn?

“Công tử...” tên sai vặt toàn thân nhếch nhác, chân nam đá chân chiêu chạy ra, “Công tử, người quay về rồi.”

“Xảy ra chuyện gì?” Trĩ Nguyên vội vàng hỏi.

Tên sai vặt thở hồng hộc, chỉ về một hướng đang rất huyên náo, “Thanh kiếm mà công tử mang về... Rất nhiều tà ma.”

Kiếm?

Minh Khâm nhấc chân bước qua bên đó.

Trĩ Nguyên cũng không hỏi thêm, vội vàng đi theo Minh Khâm.

Thiết kiếm tỏa ra ánh sáng lành lạnh đang bay bổng trong không trung, kiến trúc xung quanh đều bị phá hủy đến mức vô cùng thảm hại.

Một đám người hầu đứng ở phía xa, chỉ chỉ trỏ trỏ vào thiết kiếm.

Minh Khâm tiến tới, đám người lập tức vây lại, “Công tử, công tử, thanh kiếm này có phải là thần khí có linh thức trong truyền thuyết không?”

Công tử đi chưa được bao lâu, thì thanh kiếm này đại phát thần uy, ai mà dám xông lên ngăn cản nó, đều bị nó chém.

Trĩ Nguyên nhìn ngó rất kỹ thiết kiếm, “Công tử, thanh kiếm này là người đem từ thư viện về, nó là của ai?”

Mà lại có thể tự lơ lửng trong không trung.

Ánh mắt Minh Khâm hơi ngưng lại.

Thiết kiếm cứ phật qua phật lại chém căn phòng của hắn, nhẹ nhàng giống như chém củ cải vậy.

Lúc chiều hắn có thử qua, không thấy nó sắc bén như vậy.

Tức là...

Thiết kiếm này thực sự có linh thức?

Giang hồ tương truyền, thần binh lợi khí đều sinh ra linh thức của mình, nhưng có phải thật hay không, thì chưa ai từng nhìn thấy, chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Thiết kiếm này tuyệt đối là thiết kiếm đầu tiên có linh thức mà hắn được nhìn thấy.

“Công tử, người hãy chế ngự nó lại! Cứ chém như vậy, thì chúng ta ở đâu?”

...

Cuối cùng cũng điều tra được chứng cứ Thục Phi hạ độc. Nể mặt thân phận của gia đình Thục Phi, Vũ Văn Tuần không lấy mạng nàng ta, nhưng cũng bị đày vào lãnh cung.

Tiểu hoàng tử không nguy hiểm gì đến tính mạng. Còn Lục Nhược do chăm sóc không cẩn thận, nên cũng bị Vũ Văn Tuần phạt.

Đào Tẩm bẩm báo thông tin này cho Thời Sênh.

Kể từ khi Vũ Văn Tuần cho cô thời gian 10 ngày, không có người hạ độc, cũng không có người kích sát, Thời Sênh khó khăn lắm mới được vài ngày yên ổn.

“Chủ nhân, ngày mai sẽ là ngày cuối cùng.” Thực sự sẽ có những chuyện mà chủ nhân nói chứ?

“Vội cái gì, thông tin bên đó truyền đến, cũng phải mất mấy ngày.” Ngữ điệu của Thời Sênh rất thoải mài, “Chuyện mà ta bảo ngươi đi nghe ngóng, ngươi đã nghe ngóng được chưa?”

“Đều đã nghe được, trước nay trong cung đều không có Vị Ương Cung đó.”

Thời Sênh trầm mặc.

“Chủ nhân, rốt cuộc là người muốn tìm gì?” Đào Tẩm thực sự rất tò mò.

Nếu như Bản cô nương biết là tìm gì thì đã tốt rồi.

Thời Sênh nằm bò trên bàn chẳng chút lưu luyến. Hệ thống, mi có dám cho thêm thông tin không hả?

Con mẹ nó, chỉ có hai từ như thế, chơi xỏ người ta à.

[Ký chủ, không phải cô tự khoe khoang mình thông minh sao?] Thời gian kiểm tra độ thông minh đến rồi, lên đi, pikachu!

Kiếm của ông đâu?

Ôi, đúng rồi, vẫn ở trong nhà Minh Khâm.

Thiết kiếm chỉ làm việc vào buổi tối, ban ngày thì không làm gì.

Vì vậy, ban ngày đám người kia nghỉ ngơi được, nhưng buổi tối thì toi rồi.

Vậy mà tên Minh Khâm kia vẫn không trả thiết kiếm lại cho cô.

Sợ quá.

Có một tên biến thái luôn ngấp nghé bản cô nương.

[...] Mình là biến thái còn không biết ngại mà nói người khác.