Boss Là Nữ Phụ

Chương 471: Trộm long tráo phượng (10)

“Chủ nhân, rốt cuộc người định tìm gì?” Đào Tẩm nhìn bộ dạng Thời Sênh y như thổ phỉ vào thôn vậy, cứ lật lật tìm tìm trên giá sách.

Thời Sênh cũng đâu biết mình đang tìm gì.

Cô chỉ tùy tiện tìm, xem xem có thể tìm được đồ gì hữu dụng không.

Ôi!

Tranh này vẽ cũng không đến nỗi xấu.

“Chủ nhân...” Gương mặt Đào Tẩm ửng đỏ, vội vàng lấy tay che đi, “Ở đây sao lại có thứ đồ này chứ.”

Đây là thư viện, tại sao lại có mấy thứ đồ không nghiêm túc này.

Chủ nhân người vẫn bình thản xem như thế à.

Thời Sênh giũ giũ sách, rồi đặt nó vào tay Đào Tẩm, “Mang về.”

“Hả? Cái này...” Mang loại sách này về làm gì?

Từ trong đống sách, Thời Sênh tìm thấy không ít loại sách thiếu nhi không thể xem kia, cũng không biết là ai tráo lẫn vào đó.

Thời Sênh thấy hình ảnh trong đó cũng khá đẹp, cô rút hết ra rồi đưa cho Đào Tẩm cầm.

“Chủ nhân... Chúng ta mau đi thôi.” Có lẽ Đào Tẩm lần đầu tiên làm chuyện này, đến giọng nói cũng run run.

Thời Sênh cong mông lên, lật sách phành phạch phành phạch, một quyển sách mà lật đi lật lại đến hai ba lần đã xong.

Xem không hiểu!

Xem không hiểu!

Mẹ kiếp cái này ai viết ra thế, giống như chó trèo vậy.

Thời Sênh vứt cuốn sách đó ra, người dựa vào giá sách. Ở đây nhiều sách như vậy, cô muốn tìm thì tìm đến bao giờ.

Còn Vị Ương Cung kia là chỉ chỗ nào?

“Trong cung thực sự không có Vị Ương Cung sao?” Thời Sênh đột nhiên hỏi một câu.

Đào Tẩm lắc đầu, “Thực sự là không có, chủ nhân, nhưng rất có thể là trước đây có, bây giờ đã đổi tên rồi.”

Nhưng từ khi cô vào cung, thì không nghe đến Vị Ương Cung này.

Chủ nhân đột nhiên nghe ngóng cái này làm gì?

Thời Sênh vò vò đầu, rồi dựa vào giá sách suy nghĩ.

Ánh mắt Thời Sênh đột nhiên thay đổi, đặt ngón tay trỏ bên cạnh môi, ý nói Đào Tẩm đừng lên tiếng.

Lông mao toàn thân Đào Tẩm bỗng dựng cả lên.

Có người đến, nhìn thấy chủ nhân ở đây...

Xong rồi xong rồi...

Chủ nhân, người đi đâu thế!

Thời Sênh nhắc cô im lặng, rồi nhanh chóng vòng qua giá sách, biến mất khỏi tầm nhìn của Đào Tẩm.

Bên đó im lặng một hồi lâu, đến lúc trong lòng cô cảm thấy nôn nóng, thì đột nhiên nghe thấy một loại những tiếng phành phạch phành phạch.

Cô nhấc chân và chạy về phía phát ra âm thanh đó.

Vòng qua mấy giá sách, Đào Tẩm nhìn thấy có bóng người, và rồi hóa đá tại chỗ.

Thời Sênh bị một người đàn ông áp vào một giá sách, hắn chỉ dùng một tay giữ lấy cổ tay của Thời Sênh. Hắn ép chặt Thời Sênh khiến cô không thể dùng kiếm trong tay để đánh ngược lại.

Âm thanh vừa rồi, có lẽ là do thanh kiếm xoẹt qua giá sách, sách rơi xuống phát ra tiếng đó.

Tư thế của hai người rất mập mờ, khiến Đào Tẩm không nỡ nhìn thẳng.

Nhưng trên thực tế lại là, ở chỗ Đào Tẩm không nhìn thấy được, trong tay Thời Sênh vẫn còn một con dao găm, dí thẳng vào vùng bụng của người đàn ông.

“Buông ra.” Thời Sênh bình tĩnh lên tiếng.

Ánh mắt ấm áp của người đàn ông liếc ngang mặt Thời Sênh, “Cô nương tập kích ta trước, sao lại muốn ta thả cô trước?”

“Ngươi không lén lút vụng trộm, thì ta có tập kích ngươi không?” Giá trị vũ lực của người đàn ông không tệ.

Lật bàn!

Cái thân thể mềm yếu này.

Ngoài việc đột nhiên tập kích, thì đánh nhau chính diện có lẽ là chết chắc.

Thực sự phải cảm ơn tân Vũ Văn Tuần vì đã quá đa nghi, không cho người trực tiếp tới đánh.

“Nếu cô nương không trèo qua cửa sổ để vào, thì ta có lén lút không?”

Ôi… đệt!

Vẫn là ông sai sao?

“Mau buông ta ra.” Thời Sênh đẩy dao găm về phía hắn.

Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên, cong đến một vẻ đẹp rất hoàn mỹ.

Thời Sênh nghiến răng, mỹ nam kế không có tác dụng đối với ta.

Đừng tưởng rằng ngươi đẹp trai thì ta sẽ thủ hạ lưu tình.

“... A.” Người đàn ông vội buông Thời Sênh ra.

Cô thực sự vẫn dám ra tay.

Thời Sênh dùng lực không nhỏ, con dao găm đã vào được vài mi li mét, chắc chắn đã tạo ra một vết thương không nhỏ trên người hắn.

Máu đỏ ngấm vào chiếc áo trắng, giống như bao la tuyết trắng lại được điểm tô mai đỏ, vô cùng nổi bật.

“Ngươi đi theo ta làm gì?” Thời Sênh có thể cử động, nên lập tức dùng thanh kiếm chỉ vào người đàn ông.

Người đàn ông này hình như chính là người đàn ông đứng cạnh long liên của Vũ Văn Tuần ngày hôm đó.

Đẹp trai thế này, trong kịch bản không có, trong ký ức của nguyên chủ cũng không có.

Lẽ nào là BOSS phản diện?

Có kinh nghiệm của không gian trước, nên bây giờ Thời Sênh rất nghi ngờ.

Người đàn ông dùng tay ấn vào phần bụng, nhẹ nhàng thở ra bằng miệng, “Cô nương có cần phải dùng vũ khí nguy hiểm như vậy với ta không?”

“Nói ít thôi... Ta… ôi mẹ nó.” Cánh tay Thời Sênh lại một lần nữa bị người đàn ông này bắt lấy, xoay người một cái, đã giam được cô vào một góc. Hắn nhanh chóng giữ lấy tay còn lại của cô, kéo qua đầu, rồi ấn lên trên.

Đột nhiên tập kích, chuyện này không phải là độc quyền của ông sao?

Đây là chó đạo văn!

Đầu óc Thời Sênh lúc này đều là, bản độc quyền của mình bị người khác đánh cắp, cô còn bị người khác ép xuống, muốn chém người quá.

Đào Tẩm ở bên cạnh sợ đến mức ngây người, căn bản là chẳng thể giúp được bất cứ chuyện gì.

Người đàn ông thở dài, nhìn lướt qua gương mặt của Thời Sênh, “Cô nương không thể bạo lực như vậy, sẽ không ai thích đâu.”

“Ta không cần ngươi thích, liên quan cứt gì đến ngươi.” Thời Sênh trừng mắt, “Ngươi ép ta như thế làm gì, định vô lễ với ta?”

Ánh nhìn của người đàn ông này vô cùng ấm áp, đôi mắt long lanh giống như một hồ nước xuân, chỉ cần nhìn lướt qua cũng khiến người khác đắm chìm trong đó.

Nhưng cái mà Thời Sênh nhìn thấy, lại là một cỗ máy giết người đang ẩn nấp trong hồ nước xuân đó.

Người đàn ông này rất nguy hiểm!

Hệ số nguy hiểm còn cao hơn cả Sở Đường.

Trong số những người cô đã gặp, chỉ có Sở Đường từng khiến cô có cảm giác này.

“Nếu cô nương không để bụng, thì ta sẵn lòng.” Người đàn ông thở nhẹ nhàng bên tai Thời Sênh.

Sẵn lòng cái đầu nhà ngươi!

Bản cô nương không đồng ý ở bên một người nguy hiểm như người.

Không muốn một chút nào hết!

Thời Sênh thò chân định đá cho hắn một cái, nhưng người đàn ông lại như đang đợi cô vậy, hắn đưa cái chân dài ép chặt cô đến mức ngột thở.

Hành động này, khiến hai người càng áp sát vào nhau hơn.

Mùi máu tươi nồng nặc xộc lên mũi Thời Sênh.

“Ngươi muốn làm gì?” Thời Sênh hít thở sâu một hơi, trước tiên nên dụ hắn thả mình ra trước, sau đó mới chém chết hắn.

Dù hắn có là Phượng Từ, cũng phải chém.

Cô không ở bên một người quá thông minh, trí thông minh bị chèn ép lâu, rồi cũng dễ dàng trở thành thiểu năng.

“Ta không có ác ý.”

“Ngươi đã như thế rồi, còn nói không có ác ý, có phải vẫn chưa đâm chết ta thì có nghĩa là không ác ý?” Thời Sênh giận đến xù lông.

Hệ thống đâu, mi mau ra đây, ta muốn nói với mi về mấy bộ phim tình cảm hành động mà mi lưu giữ trong ổ G kia.

[…] Ký chủ, cô đang nói gì vậy, sao tôi không hiểu gì, tín hiệu không tốt, tắt máy khởi động lại xem.

“Cô nương xinh đẹp như vậy, ta làm sao nỡ để cô chết.”

Không nỡ để ông chết, vậy ngươi muốn làm gì?

Người đàn ông đột nhiên tiến lại gần Thời Sênh, một bờ môi lành lạnh lướt qua mặt cô, kèm theo tiếng cười vang lên bên tai Thời Sênh, “Minh Khâm, tên của ta, nhớ kỹ lấy.”

Ông còn là Minh Thiên đây!

Trong ánh mắt giết người của Thời Sênh, Minh Khâm buông cô ra, rồi nhanh chóng di chuyển xuống lầu dưới.

Thời Sênh giơ tay quăng thiết kiếm ra, Minh Khâm nhanh nhẹn né tránh được thiết kiếm, ngón tay nhỏ dài giơ lên không trung, nhanh chóng đỡ lấy thiết kiếm.

Đỡ được rồi...

Đệt…!

Người đàn ông này luyện loại tà công gì vậy?

Lại có thể tay không đỡ dao sắc!

À không! Tay không đỡ thiết kiếm!

“Thiết kiếm cô nương tặng ta, ta sẽ chú ý bảo quản.” Minh Khâm cầm lấy thiết kiếm rồi nhanh chóng xuống lầu.

Thời Sênh: “...”

Kiếm của ông!