Boss Là Nữ Phụ

Chương 451: Tần thời sơ ca (24)

Tần Ca ngâm mình trong bồn nước lớn lạnh như băng, đáy lòng hơi thất vọng.

Nhưng lại cảm thấy như thế mới đúng, dù làm gì thì hắn không có cách nào nuôi cô được.

“Cạch…”

Thần kinh Tần Ca căng lên, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.

Thân ảnh Thời Sênh xuất hiện trong tầm mắt hắn, sau khi đi vào còn đóng cửa lại.

“Em…” Tần Ca rụt người vào trong nước, cô vào đây làm gì chứ?

Thời Sênh vươn tay cởi áo của mình ra.

Cả người Tần Ca cứng đờ.

“Kiều Sơ!” Tần Ca quát lên với giọng khàn khàn.

“Quát cái gì mà quát?”

Hô hấp của Tần Ca hơi dồn dập: “Đi ra ngoài đi.”

“Em tính cưỡng bức anh.” Thời Sênh đã cởi áo, chỉ còn lại nội y và làn da trắng ngần lộ ra ngoài. “Tốt nhất anh mau chạy đi.”

Cưỡng bức hắn?

Tần Ca nhìn cô không chớp mắt.

Thời Sênh lại cởi quần, chỉ mặc đúng bộ nội y trên người, cô đi về phía bồn tắm.

Ánh sáng từ ngọn đèn vàng ấm áp bao bọc lấy thân thể cô. Cô càng tiến lại gần thì Tần Ca càng cảm thấy khó thở, sự khô nóng trong cơ thể còn chưa lui đi lại trào dâng lên.

“Ùm.”

“Mẹ nó, lạnh quá!” Thời Sênh lập tức rụt chân lại, “Chuyện đó… hay là cứ lên giường đi.”

Tần Ca cảm thấy mình bắt đầu say rồi, hiện tại hắn chỉ muốn cô.

Không được!

“Kiều Sơ…”

Thời Sênh ngồi xuống cạnh bồn tắm lớn, nửa cười nửa không nhìn hắn.

Lý trí trong đầu Tần Ca sụp đổ mạnh mẽ, hắn vươn tay kéo Thời Sênh vào trong nước.

Đột nhiên bị kéo xuống nước lạnh, Thời Sênh run lên.

Tần Ca ấn chốt mở nước nóng, nước tuôn vào trong bồn tắm, nước lạnh như băng chậm rãi ấm lên.

Thời Sênh bị hắn ôm trong ngực, hắn chẳng làm gì, chỉ ôm cô như thế.

Thời Sênh có thể cảm giác được mình đang đè lên thứ gì đó cứng rắn, nóng rực.

Đến tận khi nước trong bồn trở nên ấm hẳn, Tần Ca mới bắt đầu chậm rãi đốt lửa trên người cô.

Động tác của hắn vừa dịu dàng lại vừa cẩn thận.

Đến thời điểm cuối cùng, Tần Ca dừng lại một chút: “Kiều Sơ, ở bên tôi rồi thì cả đời này em cũng chỉ có thể ở bên tôi dù cuộc sống của tôi thế nào. Nhưng nếu em phản bội tôi thì kết cục sẽ rất nghiên trọng. Kiều Sơ, giờ em đổi ý vẫn còn kịp.”

“Kết cục của phản bội em cũng rất nghiêm trọng.”

Lưng Tần Ca trầm xuống.

Bị tiếng nước lấn át.



Tần Ca có cảm giác tối qua là một giấc mơ.

Trong mơ, hắn đè lên Kiều Sơ, làm một lần rồi lại một lần…

Ý thức mê man, Tần Ca hơi xoay người, đột nhiên lại thấy không thích hợp. Hắn mạnh mẽ tỉnh táo lại khi cảm nhận được một thân thể ấm áp trong lòng.

Tối hôm qua không phải giấc mơ.

Tim Tần Ca đập nhanh hơn, cuối cùng trở nên kinh hoàng không ngừng được.

Hắn chầm chậm cúi đầu.

Nữ sinh ghé vào lòng hắn ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, cánh tay ôm ngang eo hắn.

Hắn có thể cảm nhận được thân thể cô dính sát vào mình, làn da tinh tế như bạch ngọc nõn nà, trắng mịn.

Giống hệt cảm giác tối qua.

Tiểu Tần Ca lập tức lớn lên, ngóc đầu ưỡn ngực kêu gào.

Thời Sênh bị chọc cho khó chịu, mày nhíu lại: “Mới sáng tinh mơ mà anh đã phát xuân cái gì, có để yên cho người ta không hả?”

Mới tỉnh ngủ nên giọng cô hơi khàn, lọt vào tai Tần Ca lại không khác gì lời mời gọi.

Hắn đã thực sự ăn cô rồi…

Thời Sênh hơi lùi ra, chậm rãi thoát khỏi cái ôm của hắn, lật người sang bên tiếp tục ngủ.

Đàn ông cấm dục nhiều năm thật đáng sợ.

Tần Ca nhìn bóng dáng cô, ánh mắt trầm xuống, chuyện đêm qua chậm rãi hiển hiện.

Từ phòng tắm ra tới giường, hình như bọn họ đã làm rất lâu.

Đáy lòng xuất hiện rung động quen thuộc, giống như bọn họ đã bên nhau từ trước đó thật lâu…

“Anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Nếu đã như vậy, đáy lòng hắn cũng thích cô, là đàn ông, dù gì cũng phải phụ trách.

“Ừm.” Không chịu trách nhiệm thì ông đây đập chết anh.

Tần Ca chậm rãi nhích tới gần, ôm lấy cô từ phía sau: “Tối hôm qua anh không làm em đau chứ?”

Hắn mơ hồ nhớ được tiếng rên đau đớn của cô.

“Có kinh nghiệm thì tốt rồi.” Thời Sênh thốt lên.

Tần Ca: “…”

Hắn đen mặt, bắt đầu nhóm lửa trên người Thời Sênh.

“Mẹ kiếp, anh không mệt nhưng em mệt, đừng có làm loạn nữa… Tần Ca, ông nội nhà anh, đừng đừng đừng động chỗ đó, a… Đau, đau, não anh có vấn đề à…”

Nghe Thời Sênh kêu đau, Tần Ca không dám động, hắn nhìn người dưới thân mình bằng ánh mắt vô tội.

Thời Sênh thở dốc hai hơi, nuốt cục tức vào bụng: “Của anh lớn quá!”

Dù sao thân thể này cũng là lần đầu tiên, tối qua để đáp ứng hắn mà cô phải rót cạn linh lực trong cơ thể.

Tai Tần Ca hơi đỏ lên, chậm rãi lui xuống, vừa rồi hắn đã quá xúc động.

“Đau lắm ư?”

“Ừm.” Thời Sênh xoay người, rúc vào lòng hắn.

Tần Ca ôm cô: “Lần sau anh sẽ chú ý.” Tối qua là lần đầu tiên nên đúng là không có kinh nghiệm.

Ôm Thời Sênh, đặc biệt là cô còn không mặc quần áo, điều này chẳng khác nào tra tấn Tần Ca.

Thời Sênh còn cố tình cọ cọ trong lòng hắn. Tần Ca nhịn không nhúc nhích. Thời Sênh cảm thấy rất mỹ mãn, đây mới là Phượng Từ của cô chứ.

Tần Ca nằm cạnh Thời Sênh tới tận chiều. Thời Sênh ngáp một cái rồi ngồi dậy, ôm lấy quần áo của Tần Ca đi vào nhà tắm.

Tần Ca chỉ có thể ở trần ngồi trên giường. Hắn đâu có thể mặc được đồ của cô đâu?

Muốn mặc cũng không mặc nổi.

Tần Ca ngồi dựa vào giường, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tự hỏi tiếp theo mình nên làm gì bây giờ.

Trước đây hắn không nghĩ sẽ ở bên cô, nhưng bây giờ…

Hắn vuốt ngực, ánh mắt trở nên nhu hòa, trái tim trống rỗng như được lấp đầy.

Hắn không muốn buông tha cho cô.

“Anh cần tiền?” Một thân thể mềm mại dán vào hắn, hơi thở ấm áp phả lên tai.

Tần Ca quay đầu, ôm Thời Sênh vào lòng: “Đi theo anh, sợ em sẽ phải chịu khổ.”

Thứ hắn phải đối mặt không chỉ là việc gây dựng sự nghiệp mà còn là những khó khăn do Tần gia gây ra.

“Có muốn nghĩ một chút không. Anh theo em, em đưa anh trèo lên đỉnh cao cuộc đời.” Thời Sênh vỗ vỗ ngực Tần Ca, “Em rất trâu đấy, anh có tin không?”

“Anh tin.” Tần Ca cười gật đầu, “Nhưng sắc đẹp này của anh cũng không biết có thể bán được bao lâu. Đến lúc em không thích anh nữa, anh chỉ có thể dùng tiền để giữ em lại.”

“Cũng đúng, cố lên!”

Tần Ca: “…”

“Ngủ một lần một trăm ngàn, anh ngủ với em mười lần, em cho anh mười triệu, thế nào?” Thời Sênh ra giá với Tần Ca.

“Ở trong lòng em, giá trị của anh là một trăm ngàn một lần sao?” Sao cô có thể nói thoải mái như vậy chứ? Tiền mà có thể kiếm dễ như thế thì triệu phú trên thế giới này cũng không vất vả chạy khắp nơi.

Thời Sênh ngồi vào lòng hắn, hơi cúi đầu đối diện với hắn: “Một trăm ngàn còn không đủ nhiều à? Em ra ngoài bao dưỡng tiểu bạch kiểm, một trăm ngàn là đủ bao cả năm rồi. Anh một lần kiếm được hẳn một trăm ngàn, quý lắm đấy có biết không.”

Tần Ca còn tưởng cô định nói cái gì đứng đắn lắm, kết quả…

Chẳng phải những người yêu nhau thì sẽ nói đại loại như: “Ở trong lòng em, anh là vô giá.” hay sao?

Chẳng lẽ sách hắn đọc có vấn đề?

“Vậy chúng ta làm thêm lần nữa?” Tần Ca dùng sức, tư thế hai người lập tức thay đổi, Thời Sênh bị hắn đè dưới người.

“Không… Ưm… Mẹ kiếp, Tần Ca… Anh là đồ cầm thú!”