Boss Là Nữ Phụ

Chương 443: Tần thời sơ ca (16)

“Để em ở lại đây một đêm đi.” Ánh mắt Thời Sênh đảo qua đảo lại trên người Tần Ca đầy vẻ đen tối.

“Sinh viên Kiều Sơ, đêm hôm khuya khoắt mà dám ngủ lại nhà của đàn ông độc thân, em không sợ tôi làm gì em sao?” Tần Ca vẻ mặt đứng đắn, nhưng lời nói lại chẳng có chút đứng đắn nào.

“Thầy muốn làm gì em vậy?”

“Trai đơn gái chiếc, em cảm thấy tôi có thể làm gì?”

“Thực ra, nếu thầy Tần có lòng thì em cũng sẵn dạ thôi.” Thời Sênh tỏ vẻ thẹn thùng.

Nhưng trong lòng lại đang hừng hực khí thế.

Tên này mà dám làm gì, cô đảm bảo đập hắn một nhát chết tươi.

Tần Ca: “…”

Làm con gái, rốt cuộc cô có biết cái thứ gọi là rụt rè không vậy?

Tần Ca lắc đầu, cầm lấy áo khoác của Thời Sênh, ném cho cô.

“Cạch!”

Có thứ gì đó từ trong áo khoác của Thời Sênh rơi ra ngoài.

Hai người đồng thời cúi đầu nhìn xuống.

Thời Sênh: “…”

Tần Ca: “…”

Không khí lâm vào một mảnh im lặng quỷ dị.

Tần Ca nhìn Thời Sênh đầy thâm ý.

Vẻ mặt Thời Sênh đứng đắn.

Tần Ca xoay người, nhặt thứ đó lên, thân mình hơi nghiêng về trước, đưa thứ kia cho cô: “Sinh viên Kiều Sơ.”

Thời Sênh nhận lấy một cách thản nhiên, còn không quên giải thích. “Trúng thưởng được.”

“Trúng thưởng? Chỉ trúng một cái?” Khóe miệng Tần Ca có chút lạnh, sau đó hắn xoay người đi ra ngoài cửa.

Không phải thầy ơi, thầy nghe em giải thích đi mà, những cái khác em tặng hết rồi, cái này chưa kịp tiêu hủy thôi mà.

Tần Ca đã mở cửa ra, Thời Sênh khẽ cắn môi, đút thứ đó vào trong túi áo, coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, trấn định bước ra ngoài.

Mọi người đều lớn cả rồi, sợ cái gì chứ.

Người không biết xấu hổ mới là thiên hạ vô địch.

Tần Ca thuê một phòng tại khách sạn bên cạnh tiểu khu rồi về nhà ngủ.

Thời Sênh quả thực muốn chạy luôn.

Không thể hiểu nổi đầu óc của vị giáo sư này.

Nói cách khác, suy nghĩ của cầm thú quả nhiên khác người.

Hôm sau, Thời Sênh quyết đoán trốn học. Tần Ca không ngừng gọi điện tới, cô không ngần ngại cho vào danh sách đen.

Làm người đôi khi cần phải quyết đoán.

Đối với chuyện mình không thích thì nên quả quyết nói: NO.

Cho dù… người bắt bạn làm chuyện bạn không thích là người bạn thích.

Thời Sênh là một kẻ cặn bã có nguyên tắc.



Cầu thang giảng đường.

Tần Ca ở trên bục giảng nghiêm túc giảng bài, người bên dưới thừa dịp hắn quay lên bảng thì thầm bàn tán.

“Người trốn học phóng khoáng lạc quan lại không tới nữa à?”

“Cậu không thấy biểu tình của thầy Tần lúc điểm danh à. Tớ nghĩ nếu người trốn học phóng khoáng lạc quan kia mà xuất hiện lúc này, chắc chắn thầy ấy sẽ một dao giết chết cô ấy.”

“Trước không phải nghe nói thầy Tần theo đuổi bạn học phóng khoáng lạc quan đó sao?”

“Thế mà cũng tin, thầy Tần như thế, đầu óc có vấn đề mới theo đuổi cô ấy. Cô bạn kia sắp thành người trốn học nhiều nhất học kỳ, thầy Tần sắp bị cô nàng làm phát điên rồi ấy chứ.”

“Cũng phải… Bài tập tuần trước tới làm năm lần mới đúng, tớ bắt đầu nghi ngờ cuộc đời này rồi.”

“Cậu mới làm có năm lần, tớ làm tới bảy lần đấy…”

Một đám đệ tử vẻ mặt bi ai.

Không biết giờ chuyển ngành còn kịp không.

Lúc tan học, Tần Ca mặc kệ những tiếng kêu rên của học trò, lại cho một đống bài tập về nhà.

Lúc hắn ra khỏi phòng học, phó hiệu trưởng đi thẳng tới trước mặt, nhướng mày với hắn.

“Tiểu Tần.” Phó hiệu trưởng đã ngoài 50 tuổi, tóc hoa râm, cười rộ lên nhìn như Phật Di Lặc.

“Thầy hiệu phó.” Tần Ca chào một câu không mặn không nhạt.

Thầy hiệu phó cười ha ha, chỉ về một góc ít người đứng, “Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”

Tần Ca đoán ông ấy có việc muốn nói nên khẽ gật đầu.

Phó hiệu trưởng nói mấy chuyện linh tinh, cuối cùng mới đi vào vấn đề chính. “Tiểu Tần à, gần đây có rất nhiều sinh viên có phản ứng với cách dạy của cậu. Cậu cũng biết trường chúng ta dạy theo phương thức mở, thầy giáo không cần nghiêm ngặt với sinh viên như thế đâu.”

Mày Tần Ca nhíu chặt.

“… Tôi biết cậu cũng vì muốn tốt cho sinh viên. Nhưng cậu còn trẻ, những đứa sinh viên này càng bị áp lực thì càng sinh ra phản nghịch. Tôi thấy gần đây cậu cũng phải chịu nhiều áp lực, nếu không thì cứ nghỉ ngơi một thời gian đi?” Thầy hiệu phó cười tủm tỉm nói.

Tần Ca lập tức hiểu ra.

Tần gia đang gây áp lực cho trường.

Nếu là trước đây, Tần Ca sẽ không nói hai lời mà làm thủ tục xin thôi việc.

Nhưng giờ…

Trong đầu Tần Ca không tự chủ được hiện lên một bóng người.

“Tiểu Tần, nhà trường cũng không có ý gì, cậu đừng căng thẳng. Chúng tôi chỉ là muốn cho cậu được nghỉ ngơi thôi.” Thầy hiệu phó vỗ vỗ bả vai Tần Ca.

“Thầy hiệu phó có thể cho em một chút thời gian để sắp xếp hay không?”

Thầy hiệu phó thở dài, người này là ông tìm về, ông rất coi trọng hắn, đáng tiếc…

Trước mặt quyền lực, tiền tài, dù có tài năng cũng vô dụng.

Thằng bé Tần Ca này cái gì cũng tốt, mỗi tội cứng đầu.

“Cậu cứ từ từ sắp xếp.” Thầy hiệu phó lắc lắc đầu rời đi.

Hoa đào hai bên đường đang vào lúc nở rộ rực rỡ nhất, gió nhẹ lướt qua, cánh hoa lay động.

Những cánh hoa hồng nhạt theo gió bay bay, xoay tròn lại rồi đậu xuống bờ vai.

Tần Ca thong thả vươn tay gạt cánh hoa đi, lúc quay đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Trường học chỉ cho hắn thời gian một tuần, mỗi ngày Tần Ca vẫn lên lớp, như chưa có chuyện gì phát sinh.

Lúc về nhà, bảo an nhìn hắn đầy khó xử: “Tần tiên sinh, thật xinh lỗi… anh không thể vào.”

Tần Ca không hỏi lý do.

Không có gì để hỏi cả.

Hắn hiểu quá rõ.

Tần Hân đang ép hắn.

Quán bar ồn ào, Tần Ca ngồi ở trong một góc tối, một ly lại tiếp một ly.

Có vài cô gái thỉnh thoảng nhìn về phía hắn, cũng có người to gan đi tới mời mọc.

Nhưng mà còn chưa kịp tới gần đã bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa cho sợ chạy mất.

Dần dần, chẳng còn ai dám đi tới trêu đùa hắn nữa.



Âm nhạc đinh tai nhức óc cùng với một đám người nhảy nhót như lũ điên như từ hành tinh khác xuống vậy.

“Sơ Sơ, cậu có biết anh ta nói với tớ thế nào không?” Sắc mặt Trần Khê buồn khổ. “Anh ta nói, cậu là con gái, cho dù làm ra chuyện này cũng sẽ dễ dàng nhận được sự tha thứ, nhưng anh ta thì khác, tiền đồ của anh ta sẽ bị hủy. Mẹ kiếp cái tiền đồ ấy! Sơ Sơ, thực xin lỗi cậu, là lỗi của tớ.”

Nếu không phải hắn kéo Sơ Sơ tới phòng sinh hoạt, Trần Hiểu cũng sẽ không thể bắt Sơ Sơ gánh tiếng xấu này thay cho mình.

“Ừ, nhớ cho kỹ vào, lần sau cảnh giác cao độ.” Thời Sênh rót rượu cho Trần Khê. “Coi như là một bài học.”

Trần Khê nâng cốc uống, Thời Sênh không ngăn lại.

Với một người có tính cách nổi loạn, bạn càng ngăn cản, hắn sẽ càng làm.

Gia cảnh của Trần Hiểu không tốt, dự án này là do hắn và một học trưởng khác khởi xướng đầu tiên.

Kết quả, học trưởng kia đi du học, dự án liền bị xếp xó.

Ngay từ đầu, Trần Hiểu cũng muốn làm tốt dự án này, đặt mọi tinh lực vào nó, ngay cả chuyện tốt nghiệp cũng ném ra sau lưng.

Nhưng gần đây trong nhà hắn xảy ra chuyện, hắn đang rất cần tiền.

Tiền tài trợ vẫn còn một ít nhưng lại do Trần Khê nắm giữ, hắn không có cách nào lấy được, chỉ có thể đánh chủ ý lên dự án.

Dù sao chuyện này cũng cần phải có người chịu trách nhiệm.

Thế là Trần Hiểu liền đổ hết lên người Thời Sênh.

Lúc đó, Trần Hiểu bị bức ép nên làm liều, ba hắn nợ người ta tới hơn trăm vạn, nếu hắn không trả tiền thì mẹ và em gái cũng sẽ bị đám đòi nợ thuê bức tử tại chỗ.

Lúc đó, Trần Hiểu chỉ nghĩ làm thế nào để có tiền, làm gì còn tỉnh táo để suy xét nữa.

Cho dù Thời Sênh không ra tay, chỉ cần báo cảnh sát thì cũng sẽ sớm tra ra thủ phạm.

Thời Sênh ngồi cạnh Trần Khê, đột nhiên thấy đám người đang nhảy nhót kia ồn ào, náo loạn một hồi.

Thời Sênh liếc nhìn về bên đó, ánh mắt khựng lại.