Boss Là Nữ Phụ

Chương 420: Chuyện hàng ngày ở ma giáo (30)

Ma Giáo bị bao vây đã một tháng. Mới sáng ngày ra, Thời Sênh đã nghe thấy người trong Ma Giáo hình như rất hưng phấn.

“Giáo chủ, Giáo chủ, cô dậy chưa?” Thính Phong đập vào cánh cửa phành phạch.

Thời Sênh kéo cánh cửa ra, “Chuyện gì thế?” Vừa mới sớm ra không để cho người khác ngủ.

“Bên dưới đang nội chiến, giáo chủ có muốn đi xem không?” Gương mặt Thính Phong vô cùng kích động.

Thời Sênh chau mày.

Nội chiến cái gì?

“Đi thôi, đi thôi!” Thính Phong to gan hét lớn, còn dám giơ tay kéo Thời Sênh.

Con chó nhãi nhép từ trong phòng bò ra, đung đưa lúc lắc đi theo sau Thời Sênh, nhưng đến bậc thềm xuống núi thì nó bỗng nhiên dừng lại.

Cao quá không xuống được.

Thời Sênh đi qua cổng núi, ngẩng đầu nhìn, bị bóng người cao to phía trên hù chết khiếp.

“Dục Vũ chuyển nhà rồi à?” Trước đây, không phải Dục Vũ đều đứng trên nóc nhà sao? Sao bây giờ lại chạy tới cổng núi để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt?

Thính Phong thuận mắt nhìn theo, ánh mắt đảo qua một vòng, “Chỗ này có thể nhìn xuống dưới.”

Thời Sênh: “...”

Vậy thì tại sao không xuống dưới xem?

Nửa số người trong Ma Giáo đều đang ở bên dưới.

Thời Sênh xuống dưới, bọn họ lập tức lùi ra, nhường một vị trí quan sát tốt nhất cho cô.

Những người ở đằng xa đang hình thành ba vòng.

Thẩm Tinh Hải và Thẩm Tinh Dương một đội, Chung trang chủ một đội, kẻ dẫn đầu đội còn lại thì không biết. Ông Bạch không có ở đó.

Ba phe tự chiếm cứ một bên, xem ra không khí có vẻ rất nặng nề.

“Thẩm Tinh Hải đến khi nào?”

“Tối hôm qua.” Nhị Cẩu Tử lập tức trả lời, “Tôi nghe thấy hắn và Thẩm Tinh Dương nói tới chuyện thiếu nữ bị bắt cóc. Sau đó đến sáng hôm nay thì Thẩm Tinh Dương và Chung Hàn bắt đầu cãi nhau. Thẩm Tinh Hải nói Chung Hàn chính là người đứng sau vụ án này.

Chung Hàn, đó không phải chính là Trang chủ của Bích Thủy sơn trang, từng muốn lấy thứ gì đó trên người bản cô nương sao.

Ông ta là kẻ chủ mưu đứng sau vụ án bắt cóc, nên trước đây là ông ta muốn bắt cóc bản cô nương?

“Tại sao Chung Vị Vị lại ở bên đó?” Thời Sênh đột nhiên chỉ về phía bóng người màu đỏ.

Chung Vị Vị...

Chung Hàn?

Hai người này không phải là cha con chứ?

“Sáng sớm đã đi ra rồi, chúng ta không ngăn được.” Thính Phong trả lời.

Khoảng cách quá xa, Thời Sênh không nghe rõ bọn họ đang nói gì, cô nhấc chân bước ra ngoài.

“Ôi, giáo chủ...” Cô ra đó làm gì?

Thính Phong xoắn xuýt một lúc, rồi vẫn đuổi theo cô.

Giáo chủ và hộ pháp đều đi ra, nên những người khác cũng không nhịn được, đều lần lượt đi theo.

Do đó tình cảnh biến thành, Thời Sênh mang theo một đám người, khí thế hừng hực tiến gần đến bọn họ.

Những người đối diện cũng nhìn thấy Thời Sênh đang đi lại, ánh mắt đều nhìn thẳng vào Thời Sênh.

“Yêu nữ Vô Tranh, ngươi đứng lại!”

“Ngươi bảo ta đứng lại thì ta đứng lại à, vậy mặt mũi biết giấu đi đâu?” Thời Sênh cười mỉa mai, rồi tiếp tục đi thêm khoảng mười mét.

Mọi người: “…”Vậy ngươi tiến lên trước mấy bước, thì có mặt mũi hả?

“Mới sớm bảnh mắt đã mở đại hội, có ngại để ta làm khán giả không?” Thời Sênh híp mắt nhìn Thẩm Tinh Hải.

Thẩm Tinh Hải hơi gật đầu với cô, “Vô Tranh cô nương cứ tự nhiên.”

“Thẩm Tinh Hải!” Chung Hàn hét lên một tiếng, “Ngươi định cấu kết với Ma giáo à?”

Thẩm Tinh Hải lẳng lặng nhìn sang không chút e ngại, “Chung Trang chủ, Vô Tranh cô nương chỉ muốn đến xem thôi, coi như có nhân chứng cũng tốt.”

Phản ứng của Chung Hàn hơi quá khích, “Cô ấy là Giáo chủ Ma Giáo, để cô ấy làm nhân chứng cái gì. Thẩm Tinh Hải, có phải ngươi sớm đã cấu kết với Ma Giáo rồi không?”

Thời Sênh hừ lên hai tiếng, “Tại sao ta không thể làm nhân chứng?”

Bản cô nương ta không giống người sao?

Ma Giáo thì không phải là người à?

“Chung Trang chủ, ông nên giải thích lời của Thẩm nhị công tử đi. Giáo chủ Vô Tranh không có ý gì khác, để cô ấy đứng đây cũng được. Dù gì chuyện này cũng liên quan tới Ma giáo.” Người của phe thứ ba lên tiếng hòa giải.

“Vừa rồi ta đã giải thích rồi.” Gương mặt Chung Hàn lạnh lùng, “Trước đây, tam đệ của ta quản lý sản nghiệp đó, ta vốn dĩ không biết đệ ấy làm gì.”

Thẩm Tinh Hải nhìn Chung Vị Vị, “Nhưng Chung tiểu thư cũng nói rồi, lúc Chung tam gia tại thế, đã giao tất cả sản nghiệp cho Chung Trang chủ, lẽ nào Chung Trang chủ lại không rõ?”

“Một con nhóc như nó thì biết cái gì?” Chung Hàn lớn tiếng, trừng mắt uy hiếp Chung Vị Vị.

Sắc mặt Chung Vị Vị không được tốt, bị Chung Hàn lườm, ánh mắt cô bỗng ánh lên vẻ phẫn nộ, “Nhị bá, sao bá bá lại vội vàng đổ nước bẩn nên người cha cháu như vậy.”

“Điều ta nói là sự thật.” Chung Hàn chau mày, “Vị Vị, cháu còn nhỏ, những chuyện này cháu không hiểu, đợi khi quay về ta sẽ giải thích với cháu. Cháu đừng có giúp người ngoài đối phó với nhị bá, chúng ta mới là người một nhà.”

“Ai là người nhà với ông.”

“Chung Vị Vị...”

Thời Sênh ngạc nhiên, hóa ra không phải là cha con!

Thời Sênh cho người quay lại bê ghế ngồi, có lẽ sắp có kịch hay xem rồi.

Mọi người: “...” Giáo đầu Ma giáo này thực sự cho rằng mình đang đi xem kịch sao?

“Khi cha tôi tại thế, sản nghiệp đó đều bị ông thu hồi hết. Nếu không phải có của hồi môn của mẹ tôi, thì cả gia đình tôi có sẽ sớm đã bị chết đói rồi. Nhị bá, ông nói như vậy không sợ sét đánh sao?”

Thẩm Tinh Hải bước lên trước, ôm Chung Vị Vị vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng cô.

“Được, nếu ngươi nói sản nghiệp đã bị ta thu hồi, thì ngươi có chứng cứ gì để chứng minh rằng sản nghiệp đó là do ta thu hồi?”

Thời Sênh nghe một lúc, mới móc nối được mọi chuyện lại với nhau.

Thẩm Tinh Hải muốn điều tra ai đang truy sát bọn họ.

Cuối cùng điều tra ra được là người của Bích Thủy sơn trang. Chung Vị Vị là con gái của Chung tam gia của Bích Thủy sơn trang. Nửa năm trước Chung tam gia khuất núi, chỉ còn lại Chung Vị Vị và bà Chung.

Sức khỏe của bà Chung không tốt, sau khi Chung tam gia khuất núi, không bao lâu sau bà Chung cũng qua đời, chỉ còn lại một mình Chung Vị Vị.

Thân là tiểu thư của Bích Thủy sơn trang, nhưng lại bị người của Bích Thủy sơn trang truy sát, điều này khiến Thẩm Tinh Hải rất ngạc nhiên. Vì vậy hắn dựa theo manh mối này để tiếp tục điều tra.

Mấy thanh lâu dưới trướng Bích Thủy sơn trang đều ép con gái nhà lành làm kỹ nữ, lén lút tiến hành mua bán người.

Vụ án mất tích dậy sóng giang hồ lần này có liên quan tới Bích Thủy sơn trang.

Nhưng bây giờ, Chung Hàn lại đổ tội chết này lên người Chung tam gia.

Tục ngữ có câu, chết không đối chứng*.

* Chết không đối chứng: có nghĩa làm người đã chết, sẽ không có cách nào để thẩm tra đối chứng sự thật.

Chung Vị Vị chắc chắn không vui vẻ gì.

Cô vẫn biết nhị bá và cha mình không hòa hợp, nhưng không ngờ ông ta lại xảo quyệt, tàn nhẫn như vậy, muốn bán mình, lại còn đổ gáo nước bẩn lên người cha cô.

Ông ta làm gì có tư cách mà nói là người thân của họ.

“Chung trang chủ muốn có chứng cứ, Thẩm mỗ đương nhiên có.” Thẩm Tinh Hải ra hiệu Chung Vị Vị không cần nói nữa.

Viền mắt Chung Vị Vị hơi đỏ, nước mắt rưng rưng không lăn xuống.

Chung Hàn vẫn điềm tĩnh “Thẩm nhị công tử đưa chứng cứ ra đây.”

Thẩm Tinh Hải lấy vài tập giấy tờ trong tay áo, rồi đưa cho người trung lập của phe thứ ba, “Các vị nhìn cho rõ, đây là tên của tất cả các cô gái đã bị lừa bán, bên dưới còn có dấu ấn của Chung trang chủ.”

Những người này truyền tay nhau xem mấy tập giấy tờ đó.

“Đúng là dấu của Chung trang chủ.”

“Đúng vậy”

Mặt Chung Hàn biến sắc, cuối cùng tập giấy cũng truyền đến chỗ lão. Lão lật mở tập giấy tờ, tập giấy tờ này chắc chắn lão không quen, nhưng dấu ấn kia thì đúng là của lão.

Nhưng từ trước đến này, lão chưa từng đóng dấu một tập danh sách nào...

Làm gì có một tên ngu ngốc nào làm chuyện xấu, lại lấy dấu của mình ra đóng chứ?

Chung Hàn gấp tập giấy tờ lại, “Thẩm nhị công tử, trước nay ta chưa từng nhìn thấy thứ này. Huống hồ, dấu ấn trên thứ đồ này cũng rất dễ làm giả... Khi tam đệ nhà ta còn tại thế, có thể tùy tiện ra vào thư phòng của ta, hắn cũng có thể lấy ấn của ta.”

“Ông đừng ăn nói hồ đồ!” Chung Vị Vị giận tím mặt, “Từ trước đến này, thư phòng của ông đều không cho phép bất cứ ai ra vào. Cha ta tùy tiện ra vào thư phòng của ông khi nào?”