Boss Là Nữ Phụ

Chương 388: Tình triền thanh mai (39)

Úc Tửu đưa Thời Sênh tới một nghĩa trang.

Mưa tí ta tí tách rơi xuống, xối rửa bậc thềm. Úc Tửu đỡ Thời Sênh đi lên, cuối cùng dừng ở trước một ngôi mộ.

Trên mộ là một ông già rất hoà nhã.

“Cô ấy là cháu gái của La Sâm.” Úc Tửu từ từ mở miệng, “Anh đã giết cha cô ấy, ba năm trước.”

La Sâm là vua của vương quốc ngầm ở nước ngoài. Úc Tửu gặp ông ấy, không có cảnh kinh tâm động phách, rất bình thường.

Cái chết của mẹ Úc Tửu, gây cho anh sự kích thích rất nghiêm trọng. Khi ra nước ngoài, anh đã có bệnh tâm lý. Úc Hành Vân đưa anh ra nước ngoài, là để chữa bệnh.

Bên ngoài bệnh viện có con sông, Úc Tửu thường trốn y tá, lẻn tới bờ sông.

Anh gặp được La Sâm ở đó.

La Sâm thường câu cá ở đó.

Ban đầu Úc Tửu chỉ là ngồi ngây ra ở bên cạnh, La Sâm cũng không để tâm tới việc thêm một anh bạn.

Cho tới ngày hôm đó, Úc Tửu đột nhiên phát bệnh, đi xuống sông, sắc mặt La Sâm u ám xách anh lên.

Úc Tửu nhớ tiếng Trung lưu loát mà ông ấy dùng để quát mắng anh, “Tí tuổi đầu tự tử cái gì? Mẹ cậu sinh cậu ra không phải để cậu đi chết.”

Có lẽ là câu nói này đã làm lay động tới Úc Tửu, anh ngây ra nhìn ông ấy.

Sau đó La Sâm đưa anh về chỗ mình ở. Ở đó, La Sâm làm cho anh một bữa cơm rất đơn giản.

Ăn cơm xong, La Sâm đưa anh về bệnh viện, người của bệnh viện đã tìm sắp phát điên lên rồi.

Trước khi đi, Úc Tửu đột nhiên kéo La Sâm hỏi, “Cháu còn có thể đi tìm chú không?”

“Đương nhiên có thể.” La Sâm không biết nói gì với y tá, từ đó về sau anh chỉ cần mỗi ngày nói với y tá một tiếng, là có thể rời khỏi bệnh viện khiến anh cảm thấy kìm nén đó.

Úc Hành Vân rất bận, Úc Tửu cơ bản đều ở bệnh viện một mình.

La Sâm giống như một trưởng bối, một trưởng bối đồng hành cùng anh. Úc Tửu hàng ngày đều đi tìm ông ấy. La Sâm ấy sẽ kể cho Úc Tửu một vài truyền thuyết cổ xưa, cũng sẽ nói một vài việc ở thành phố này, sẽ cùng anh ăn cơm.

Lần đầu tiên phát hiện thân phận của La Sâm, là năm anh 13 tuổi, khi anh đi tìm ông ấy phát hiện phòng không khóa, liền tự mình đẩy cửa vào.

Trước đây La Sâm vắng mặt, anh cũng tự vào, nhưng lần này lại khác, anh vừa vào đã bị người ta uy hiếp.

Anh nhìn thấy La Sâm đem theo vài người vội tới, người uy hiếp anh đó chết trước mặt anh.

Anh không sợ.

Chỉ cảm thấy máu sôi lên, giống như có thứ gì đó muốn phá kén mà ra.

Cuộc sống mơ màng của anh giống như tìm được điểm sáng, điểm sáng khiến anh say mê.

Anh lần đầu tiên xin La Sâm, để ông ấy đưa mình bước vào nơi bóng tối đó.

La Sâm ban đầu thì từ chối, nhưng ông ấy phát hiện Úc Tửu tự tiếp xúc sau lưng ông, nên chỉ có thể giữ anh bên cạnh.

Úc Tửu được bệnh viện chứng minh khỏi bệnh. Anh nói với Úc Hành Vân anh muốn đến nước khác học tập.

Úc Hành Vân vốn bận, khuyên mấy lần, cũng đành để anh đi rồi.

Dùng lời của La Sâm để nói... Anh trời sinh chính là ăn bát cơm này.

Úc Tửu ở bên cạnh La Sâm năm năm. Năm năm này, anh thậm chí còn được La Sâm coi trọng hơn con trai mình.

Úc Tửu tới cuối cùng mới biết, La Sâm từ khi vừa bắt đầu đã nhìn trúng năng lực của anh.

Con trai của La Sâm không ra sao cả, ăn uống cờ bạc, đầu óc đơn giản, không qua nổi cám dỗ. Vương quốc bóng tối to lớn này của La Sâm không thể giao cho anh ta.

Sự xuất hiện của Úc Tửu, khiến ông ấy nhìn thấy được hy vọng, khiến ông ấy cảm thấy đế quốc của mình sẽ không hủy trong nay mai.

Cho nên ông ấy đã dẫn dụ Úc Tửu vào cái tròng bố trí sẵn, để anh phát hiện sự khác biệt của mình.

Năm Úc Tửu 19 tuổi về nước, La Sâm đã bệnh một khoảng thời gian.

Một năm sau, anh đã trải qua thử thách của La Sâm, thăm dò ám sát các nơi.

Cuối cùng anh cũng thừa kế vị trí này từ trong tay La Sâm.

Thân là con trai duy nhất của La Sâm, đương nhiên không cam tâm, ba lần bảy lượt muốn kéo anh xuống ngựa. Úc Tửu từng đồng ý với La Sâm, chỉ cần anh ta không quá đáng, sẽ giữ cho anh ta một mạng.

Nhưng lần đó, anh ta đi quá giới hạn.

Thời Sênh yên lặng nghe Úc Tửu kể lại.

“Anh hận ông ta không?” Người đưa anh vào vực sâu bóng tối.

Úc Tửu lắc đầu, “Có lẽ anh trời sinh chính là người như vậy. Ông ấy chỉ là người dẫn đường của anh.”

Dù La Sâm lợi dụng anh, nhưng ông ấy cũng cho anh sự thân tình mà mấy năm đó Úc Hành Vân chưa từng mang tới cho anh.

Úc Tửu cười cười với Thời Sênh, “Cháu gái của La Sâm gặp phải một chút phiền phức, tới tìm anh giúp đỡ. Ông ấy cũng coi như sư phụ của anh, anh đương nhiên phải giúp cô ấy một tay.”

“Bố mẹ của em quen ông ấy không?” Thời Sênh nhíu mày, thứ của mẹ cô, sao lại ở trong tay người đàn ông này.

“Vợ của La Sâm, là dì của mẹ em, khi đi theo La Sâm, đã đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, rất nhiều người đều cho rằng bà ấy chết rồi.”

Được rồi, tất cả đã nói thông suốt rồi.

Hai người vai kề vai xuống núi.

Phía sau ngôi mộ mưa bụi mịt mờ.

“Anh thích em từ khi nào?”

Úc Tửu nhẹ giọng đáp, “Buổi tối em đi theo Thẩm Giai Âm đó.”

“Nói như vậy anh không thích Thịnh Hạ trước đây?”

“Ừm.”

Anh không thích Thịnh Hạ trước đây, Thịnh Hạ trước đây thích khóc, bắt nạt cô ấy cũng không biết trả đũa.

Mềm yếu, lương thiện…

Những cái này đều không phải thứ anh thích.

Anh thích người có thể tiếp nhận tất cả bóng tối của anh.

Nhưng sau khi anh trở về phát hiện cô lại có thể nhe nanh múa vuốt phản kích, tới khi cô theo dõi Thẩm Giai Âm…

Anh liền biết, mình nhất định sẽ thích cô.



Thời Sênh và Úc Tửu về nước liền tổ chức hôn lễ.

Tập đoàn Thịnh Thế và tập đoàn HK liên hôn, trở thành sự kiện nóng nhất sau sự kiện của Dương Hoài Nhân.

Trong ngày hôn lễ, đến chính phủ cũng phái người tới chúc mừng.

“Thịnh Hạ, cậu lại sắp gả cho người ta rồi, còn mình vẫn đang đi học. Sao tiểu trúc mã nhà cậu lại nhanh tay nhanh chân như vậy chứ?”

Thời Sênh kéo áo cưới trên người, nhìn trái nhìn phải soi gương tự sướng, “Người ưu tú như mình đây, đương nhiên phải hạ thủ nhanh một chút.”

“Hình như cũng có lý.” Diêu Tẩm bị đưa vào tròng, cô xem xem điện thoại, đột nhiên kêu lên, “Aaa, thời gian sắp tới rồi, đừng soi nữa.”

Hôn lễ tổ chức ở nhà thờ, người tới xem lễ không nhiều.

Thời Sênh được Cố Ngôn đưa vào nhà thờ.

Váy cưới trắng muốt, cánh hoa bay đầy trời.

Úc Tửu bước theo nhạc tới.

Hai người nhìn nhau cười, trong mắt chỉ có bóng dáng của đối phương, giống như cả thế giới chỉ còn lại đối phương.

“Anh Úc Tửu, anh có đồng ý lấy cô Thịnh Hạ làm vợ của mình không? Bất luận là thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo nàn, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay u sầu, anh đều sẽ luôn yêu thương cô ấy, chung thủy với cô ấy tới mãi mãi?”

“Tôi đồng ý.”

“Cô Thịnh Hạ, cô có đồng ý gả cho anh Úc Tửu làm vợ của anh ấy? Bất luận là thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo nàn, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay u sầu, cô đều sẽ luôn yêu thương cô ấy, chung thủy với anh ấy tới mãi mãi?”

“Tôi đồng ý.”

Tôi sẽ dùng hết khả năng của mình, tạo cho anh ấy một vương quốc ánh sáng.