Boss Là Nữ Phụ

Chương 377: Tình triền thanh mai (28)

Thời Sênh cảm thấy kịch bản này thật sự khốn kiếp.

Rất muốn đánh cho hệ thống một trận.

Kịch bản quỷ quái gì không biết.

Một nữ phụ như cô, cần kịch bản cao cấp chảnh chó như vậy sao?

Để bản cô nương có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn không được sao?

Để bản cô nương yên tĩnh ra vẻ khoe khoang một tí không được sao?

[Ký chủ, mỗi một nhân vật đều có bối cảnh gia đình, theo kịch bản. Thịnh Hạ chỉ kế thừa bất động sản của bố mẹ để lại cho cô ấy. Bố mẹ cô ấy đã sớm chuyển những thứ này qua tay mấy người, đương nhiên không có ai tra xét được, cho nên dưới con mắt mọi người cô ấy chỉ là một tiểu thư giàu có xinh đẹp. Nhưng giờ cô muốn tra ra chân tướng, thì phải đi một con đường khác hoàn toàn với cô ấy.]

Kiểm tra trí thông minh của bản cô nương?

Má nó!

“Chú Cố, việc này hai người đừng quan tâm nữa, tự cháu giải quyết.”

Cố Ngôn đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Một cô bé như cháu, có thể có cách gì. Vốn dĩ đẩy cháu ra ngoài, chú đã rất lo lắng…”

Họ dùng cách này để dẫn ra người sau lưng.

Anh cũng từng muốn đưa con bé rời khỏi đây. Nhưng rồi anh phát hiện tất cả mọi thứ của mình đều bị giám sát. Chỗ Úc Hành Vân tốt hơn chút, nhưng ra nước ngoài anh sợ sẽ đánh rắn động cỏ, khiến kẻ đứng sau làm ra việc táng tận lương tâm.

Họ bị giám sát hai năm đều không có động tĩnh, chứng minh họ không phải muốn lấy mạng Thịnh Hạ.

Chỉ cần không phải mạng, trong tay họ vẫn coi như có nắm chắc.

“Chú Cố, cảm ơn chú. Nhưng chú và bác Úc đừng nhúng tay vào, chính là việc tốt nhất với cháu. Chú phải tin cháu, bản lĩnh của cháu lớn hơn nhiều so với chú tưởng.”

Cố Ngôn ra sức khuyên can, đều bị Thời Sênh phản bác mạnh mẽ.

Một người lớn như anh, còn không nói lại một đứa trẻ.

“Vậy cháu chuẩn bị khi nào trở về.”

“Không vội ạ, còn cần một số tài liệu.”

Chia tay Cố Ngôn, Thời Sênh gọi điện thoại cho Úc Tửu, hỏi anh có phải đã giải quyết hết người khả nghi vây quanh cô rồi không.

Úc Tửu ở bên đó trả lời rất vui vẻ, giọng còn hí hửng như chờ khen ngợi.

Nếu anh ở trước mặt cô, Thời Sênh bảo đảm đập điện thoại lên mặt anh.



Thời Sênh suy nghĩ rất lâu, cảm thấy dùng trí thông minh thật sự quá mệt.

Cô cầm Thiết Kiếm ra ngoài, khí thế hừng hực đến Long Gia.

“Cô tìm ai.” Người giúp việc cho Long Gia thấy sắc mặt Thời Sênh u ám, còn kéo theo Thiết Kiếm, đột nhiên có chút sợ hãi.

“Mở cửa.”

Người giúp việc đâu dám mở, “Cô tìm ai.”

Thời Sênh không kiên nhẫn, nhấc tay chém về phía cửa sắt.

Cửa sắt thường ngày nhìn rất chắc chắn, dưới thanh Thiết Kiếm đó, không trụ nổi một chiêu, bị tách thành hai nửa.

Người giúp việc kêu lên một tiếng trốn tới bên cạnh.

Thời Sênh bước bước lớn đi vào bên trong.

“Cô tìm ai, cô không thể vào, mời cô ra…” Thiết Kiếm của Thời Sênh chỉ vào người đang nói chuyện.

Người đó lập tức kinh hãi lùi về phía sau.

Ai muốn lên ngăn cô, nhất định sẽ bị chém.

Đi một mạch tới phòng sách của Long Nhuận.

“Rầm!”

Người trong phòng sách đều giật thót cả mình, nhìn thấy người đứng bên ngoài càng kinh ngạc hơn.

“Thịnh Hạ.” Long Nhuận đã già hơn không ít so với ba năm trước, nhưng giọng nói vẫn tràn đầy khí thế.

Thời Sênh quét ánh mắt qua người những người có mặt, “Đến đủ rồi chứ.”

Doãn Mạch và Thẩm Giai Âm đều có mặt, ngoài hai người này, còn có hai ông già không quen biết.

Cô không nhận ra được người trong video là ai, nhưng cô nhớ nơi này.

Bối cảnh trong video đó, chính là ở đây, đến bày biện cũng không thay đổi.

Long Nhuận chắc chắc có liên quan tới việc này.

Thời Sênh quay người cầm kiếm chỉ vào các vệ sĩ theo cô tới, “Cút.”

Một cô bé rõ ràng trông rất dịu dàng, khi sầm mặt, trông lại đáng sợ như thế.

Giống như đứng bên cạnh cô liền có thể cảm nhận được một loại áp bức, khiến người ta thở không ra hơi, chân mềm nhũn.

Long Nhuận có chuyện gì mà chưa gặp qua, vẫy vẫy tay với những người đó.

Các vệ sĩ lúc này mới từ từ lùi ra một khoảng.

Thời Sênh trực tiếp đóng cửa lại, tiện tay dán lá bùa lên phía trước.

Động tác của cô không coi là che giấu, người có mặt đều nhìn thấy.

Sắc mặt mọi người đều lộ ra vài phần kỳ quái.

Trong số đó Thẩm Giai Âm là kỳ quái nhất.

“Thịnh Hạ, cô muốn làm gì.” Thẩm Giai Âm ỷ mình quen Thời Sênh, mở miệng trước chất vấn.

Thời Sênh quay đầu nhìn cô ta, Thiết Kiếm chỉ vào ngực cô ta, “Im mồm, nói thêm một từ ông đâm cô.”

“Thịnh…” Thiết Kiếm của Thời Sênh trực tiếp lướt tới.

Doãn Mạch nhanh tay nhanh mắt ôm Thẩm Giai Âm xoay người né Thiết Kiếm.

“Ngoan ngoãn đợi đấy, có cơ hội cho các người lên tiếng.” Thời Sênh cũng không để tâm, dù sao có thiên đạo giúp, chắc chắn cô không chém chết được hai con gián này.

Thời Sênh nhìn về phía Long Nhuận vẫn ngồi yên như núi, “Ông Long, ông vẫn khoẻ chứ.”

Khác với ba năm trước, tiếng nói của cô không còn non nớt nữa, nhưng vẫn trong trẻo, giống như nước chảy ở khe suối, đi thẳng vào lòng người.

“Cô Thịnh khí thế lớn như vậy tới Long Gia ta, là vì chuyện gì?”

“Giả ngốc với tôi sao?” Thời Sênh đạp một cước tới bình hoa cao nửa người bên cạnh, bình hoa vang lên một tiếng vỡ tan, “Nhớ một câu nói tôi từng nói với ông trước đây không?”

Long Nhuận sầm mặt.

Ba lão già quay ra nhìn nhau, Long Nhuận mở lời trước, “Thịnh Hạ, cô đã biết thân phận của mình rồi?”

Thời Sênh hừ mũi, “Tôi luôn biết tôi là ai, tôi có gì. Giờ cái tôi muốn biết là, mảnh đất tập đoàn Thịnh Thế mua là gì, và sự thật đằng sau cái chết của bố mẹ tôi.”

“Đừng giả ngu với tôi, thứ này các người tự xem.” Thời Sênh vứt chiếc USB tới, “Xem xong suy nghĩ xem nói thế nào với tôi, ai dám làm bừa, hôm nay tôi ở đây chém các người, đừng cho rằng tôi không dám, trên thế giới này còn chưa có việc tôi không làm được.”

“Cô điên rồi.” Một lão già bên cạnh Long Nhuận thấp giọng, mặt mũi giận giữ.

“Chậc, còn tưởng lão luyện thế nào, chút khí thế này đã doạ được rồi?” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng coi thường, Thiết Kiếm gõ gõ vào chiếc bàn bên cạnh, “Mau xem đi, đừng làm phí thời gian.”

Tuổi tác của ba người cộng vào cũng hơn 200 rồi, nhưng giờ họ lại bị một con ranh còn chưa tới 20 tuổi tuỳ ý sai khiến.

Ông già ngồi bên trái Long Nhuận không nói chuyện, tay lặng lẽ sờ ra sau. Thời Sênh liếc mắt nhìn ông ta, thấy ông ta móc súng ra, nhắm vào mình.

Ông ta đẩy đẩy mắt kính già nua, trên mặt mang theo nụ cười hiền từ, “Cô bé, cô nói là thanh kiếm đó của cô nhanh, hay là súng của ta nhanh.”

“Muốn thử không?” Nụ cười trên khoé miệng Thời Sênh khiến trong lòng ông già cầm súng nảy sinh vài phần bất an.

Nhưng vì có lòng tin với súng, ông ta liền ép sự bất an đó xuống.

“Đặt kiếm xuống, chúng tôi từ từ nói chuyện với cô.”

“Thiểu năng.”

Ông già chỉ cảm thấy cổ tay bị cái gì đánh trúng, cánh tay giơ lên cao, ngón tay run rẩy nổ sủng, đánh trúng lên trần nhà.

Âm thanh vang vọng một lúc lâu trong phòng, khói thuốc súng tan ra trong phòng.

Cô ra tay thế nào?

Rõ ràng vừa nãy cô chưa làm gì cả.

“Cô ấy là người Tu Chân.” Ánh mắt Doãn Mạch có chút kỳ lạ nhìn Thời Sênh, “Đúng là không ngờ cô lại là người tu chân.”

Con mắt nhìn người của Úc Tửu vẫn tốt như xưa.

Thời Sênh biết Doãn Mạch là người Tu Chân, trong cố truyện từng nhắc tới.

Nhưng thiết lập của thời đại này, cách tu chân đều không đầy đủ, cho nên khí tức trên người Doãn Mạch có chút pha tạp, dù thời gian tu luyện dài hơn cô, nhưng không so được với sức mạnh thuần khiết của cô.

“Vinh hạnh.” Thời Sênh cười gượng gạo nhả ra hai chữ.