Boss Là Nữ Phụ

Chương 361: Tình triền thanh mai (12)

Úc Tửu còn phải ra nước ngoài học, Thời Sênh gần như không thể đợi được đưa Úc Tửu ra sân bay.

Tên thiểu năng này coi như sắp đi rồi.

May mà nhiệm vụ liên hoàn vớ vẩn đó không nhảy ra, bắt cô đi theo tên thiểu năng đó.

“Em Tiểu Hạ, muốn anh đi như vậy sao?” Úc Tửu kéo hành lý, nháy mắt nhìn Thời Sênh.

Tiểu thanh mai hình như không thích anh ta lắm.

“Đúng thế, mau đi đi.” Thời Sênh khua khua tay.

Cô tới tiễn anh, hoàn toàn là để xác định anh ta thật sự đi rồi.

“Đúng là khiến người ta đau lòng.” Úc Tửu có lẽ là muốn xoa xoa đầu Thời Sênh.

Thời Sênh lùi ngay lại phía sau một bước.

Tay Úc Tửu lúng túng dừng lại giữa không trung, sau giây lát anh ta thu về như không có chuyện gì, “Em Tiểu Hạ đừng vui mừng quá sớm, anh sẽ về nhanh thôi.”

Tiểu thanh mai nhà anh ấy thú vị như vậy, dù thế nào cũng phải tự mình chăm sóc mới được.

“Ngoan ngoãn đợi anh về.” Úc Tửu vẫy tay với Thời Sênh, “Anh đi đây.”

Thời Sênh: “…”

Bệnh à.

Sau khi Úc Tửu đi, Thời Sênh cảm thấy hít thở đã thông suốt hơn nhiều rồi, cũng không ai cả ngày hỏi han hành tung cô ấy, động một cái là trêu ghẹo cô ấy nữa.



Khai giảng, năm cuối cùng, qua năm nay chính là cấp ba.

Vừa khai giảng đã thi cử, Thời Sênh phản đối.

Còn để người ta sống nữa không.

Cả một kỳ nghỉ hè không gặp, nhìn Doãn Mạch lại có chút tiều tuỵ.

Nhưng Thẩm Giai Âm.

Ừm, có vẻ lại đẹp lên không ít.

Chà chà…

Lần trước cũng không biết là ai cứu nữ chính, ngón tay vàng của nữ chính luôn không dùng hết.

Bản cô nương cũng phản đối, nhưng không hề có tác dụng gì.

Hệ thống không hề thiết lập ngón tay vàng cho bản cô nương.

Thi xong, Doãn Mạch chỉ mặt gọi tên Thẩm Giai Âm đi theo anh ta tới văn phòng.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, Thẩm Giai Âm có lẽ không muốn lắm, nhưng giờ là ở trường học, cô ta lại không dám đối đầu với Doãn Mạch, chỉ đành đi theo anh ta tới văn phòng.

“Haiz… Thịnh Hạ, cậu biết không?” sau khi Thẩm Giai Âm và Doãn Mạch ra khỏi phòng học, Diêu Tẩm quay đầu lại, mặt mày bí hiểm.

“Cái gì.” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Diêu Tẩm hất mặt về phía sau, “Lúc nghỉ hè, tớ nhìn thấy Thẩm Giai Âm và Thầy Doãn đi với nhau, quan hệ hai người có chút không bình thường…”

Thời Sênh nhướng mày, không tiếp lời.

Diêu Tẩm lại tiếp tục nói: “Tớ còn thấy Thẩm Giai Âm từng tham gia một buổi đấu giá từ thiện, cũng không biết theo ai vào.”

Điều kiện nhà Diêu Tẩm không tồi, nhưng không bằng được Cố Ngôn, cái đấu giá từ thiện cô ấy có thể đi, có lẽ không lớn.

Nữ chính đến chỗ đấu giá từ thiện đó làm gì?

“Nhà Thẩm Giai Âm làm gì, cậu biết không?” Diêu Tẩm lải nhải không ngừng hỏi.

Thẩm Giai Âm chuyển trường tới đây là đã sống lại rồi, cô ta cơ bản không giao thiệp với mọi người, cho nên không ai biết gia thế của cô ta.

“Không biết.”Thời Sênh lắc đầu.

Gia đình của Thẩm Giai Âm hơi phức tạp, bố mẹ cô ta thích con trai, không thích con gái, cho nên ở nhà cô ta không hề được yêu thương chút nào. Mãi sau này Thẩm Giai Âm mới biết, cô ta không phải là con gái của họ.

Đại gia đình như Thẩm Gia này càng phức tạp hơn, đan xen giữa có tiền và rất có tiền, một đống họ hàng cực phẩm. Đợi đến sau này khi Thẩm Giai Âm báo thù họ hàng, cũng làm rất sảng khoái.Diêu Tẩm đột nhiên kết luận, “Thịnh Hạ, hình như cậu thay đổi rồi.”

Thịnh Hạ trước đây rất thích ngủ, nhưng không lạnh nhạt với mọi người như vậy, nói chuyện cũng không phải ngắn gọn rõ ràng như vậy, giống như nói thêm một chữ cũng phải mất tiền vậy.

“Ai rồi cũng phải trưởng thành.” Thời Sênh dùng bút miết xuống mặt bàn, giọng nói chậm rãi vui tai, “Cậu không thể dừng lại không tiến về phía trước.”

Diêu Tẩm: “…” Không hiểu được tư duy của Học Bá.

Diêu Tẩm thấy Thời Sênh lại móc một cuốn sách tiếng anh ra xem, khoé miệng hơi co lại.

Thế giới của Học Bá người phàm không thể lý giải.



Một tháng này Thời Sênh sống rất yên ổn, không biết Thẩm Giai Âm vì lý do gì mà luôn rất an phận.

Thỉnh thoảng sẽ ra ngoài cùng Ôn Cảnh Hiên, Tạ Thần.

Khi tâm trạng Thời Sênh tốt sẽ đi theo rình xem, tâm trạng không tốt thì chạy đi xem món ăn tinh thần, không có thời gian đi xem nữ chính ra vẻ.

Thời Sênh phát hiện nữ chính và Doãn Mạch càng ngày càng lạnh nhạt, cuối cùng Doãn Mạch cũng không lên lớp nữa.

Cô giáo xin nghỉ sinh trước đây đã trở về lên lớp, tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm.

Không có Doãn Mạch, học sinh trong trường hình như bớt đi một đề tài nói chuyện.

Thời Sênh quan sát Thẩm Giai Âm mấy ngày, đối với sự ra đi của Doãn Mạch, hình như cô ta thở phào nhẹ nhõm.

Không hổ là quyển truyện có khoảng thời gian dài, tình cảm tiến triển chậm chạp.

Úc Tửu không trở về, Doãn Mạch không xuất hiện.

Cuộc sống trung học trở nên bình lặng.

Thời Sênh giữ vững ngôi vị đội sổ.

Cô nói thi mấy điểm, thì thật sự là thi từng ấy điểm, không thêm một điểm, không bớt một điểm.

Cô giáo biết khả năng của cô, cũng không quản cô nữa, chỉ là nhắc nhở cô, khi thi vào cấp 3 phải nghiêm trúc làm bài.

Học sinh cá biệt loại Học Bá, học sinh xung quanh bày tỏ, chưa từng thấy ngông nghênh như vậy.

Sênh Ngông Nghênh yên ổn sống qua cấp 2, thành công lên lớp.

Trường học Thời Sênh báo đương nhiên là đi theo nữ chính Thẩm Giai Âm này.

Thẩm Giai Âm là người có thành tích xếp hạng nhất toàn tỉnh thi vào trường, nhận được sự quan tâm các phương diện của toàn trường.

Thời Sênh biết Thẩm Giai Âm thi hạng nhất để làm gì.

Cô ta muốn bắt đầu mở công ty.

Mở công ty bận thế nào, cô ta làm gì có thời gian đến trường, thi đạt hạng nhất chính là để ra điều kiện với nhà trường.

Ở đây là đi theo kịch bản, trong ba năm cấp ba, Thẩm Giai Âm phải triệt dựng nên công ty.

Trong tay Thẩm Giai Âm có tiền, dù bản thân không quen thuộc công ty, cũng có thể mời người chuyên nghiệp. Sự thật lại một lần nữa chứng minh, tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không thể.

Thời Sênh từng quan tâm tiến độ công ty của cô ta, có hơi chậm.

Phương hướng lại không tồi.

Nói thế nào cũng là trùng sinh, biết trước tương lai sẽ có rất nhiều cơ hội tốt.

“Thịnh Hạ, tối nay có tiệc rượu cậu đi không.” Diêu Tẩm vẫn cùng một lớp với Thời Sênh, vẫn ngồi trước mặt cô, khi tan học cô ấy quay đầu hỏi Thời Sênh.

“Tiệc rượu gì.” Thời Sênh không ngẩng đầu, chỉ tuỳ tiện hỏi một câu.

“Không biết, bố mình bảo mình đi, nghe nói rất nhiều người trong giới làm ăn đều sẽ tới. Chú Cố có lẽ cũng sẽ tới. Chúng ta cùng đi đi.”

“Là một tiệc rượu có liên quan tới Đổ Thạch.” Thẩm Giai Âm không biết từ khi nào đứng ở vị trí ngay phía sau Thời Sênh, tiếp một câu.

“Sao cậu biết.” Diêu Tẩm không thích Thẩm Giai Âm lắm. Từ sau khi Thẩm Giai Âm lên cấp 3 đã cướp mất danh hiệu hoa khôi trường, Diêu Tẩm lại càng không thích Thẩm Giai Âm. Hai người không ít lần gây gổ.

Thẩm Giai Âm cong môi cười một cách khinh thường, “Tớ khuyên cậu đừng đi thì hơn, nơi đó còn nghiêm túc hơn nhiều tiệc rượu thông thường.”

Diêu Tẩm lạnh lùng hừ một tiếng, “Thẩm Giai Âm, chẳng phải cậu chỉ ỷ vào việc quen biết vị Ôn Gia đó thôi sao? Bản thân cậu có bản lĩnh gì?”

Thời Sênh đưa tay ấn tay Diêu Tẩm xuống.

Diêu Tẩm cúi đầu nhìn cô.

Thời Sênh cong môi cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh.

Giờ gây sự với nữ chính, sau này sẽ bị mất mặt.

Bản lĩnh của người ta thực sự lợi hại.

Ôn Cảnh Hiên cũng phải ôm chân cô ta.

Tranh cãi của hai người xịt ngòi dưới sự ám thị lặng lẽ của Thời Sênh.

Thẩm Giai Âm đi qua người Thời Sênh, đi tới vị trí gần đầu một chút, cầm đồ của mình đi ra ngoài.

Khi đi qua họ, cô ta hất cằm, “Tối gặp lại.”

“Thịnh Hạ, cậu xem cậu ta…”

“Nếu cậu tưởng tượng mình là một nữ vương, cậu sẽ biết, thứ cô ta khoe khoang ra vẻ, thực ra còn không bằng một cái rắm của cậu.” Thời Sênh lạnh nhạt đáp lại một tiếng.

Diêu Tẩm: “…”Học Bá, ví von này của cậu, thần kỳ quá.