Boss Là Nữ Phụ

Chương 326: Thê chủ sủng quân (10)

Hôm nay lúc lâm triều, một đám người đều còn có chút chóng mặt, tối hôm qua uống nhiều rượu quá.

Nhưng khi bọn họ thấy một cô gái đang chậm rãi đi về phía bên này, thì tất cả đều lạnh run.

Làm sao hôm nay nàng lại vào triều?

Tầm mắt Thời Sênh đảo qua mặt của những người này, khóe môi nhếch lên nở nụ cười châm chọc.

Mọi người bị nhìn như thế đều cảm thấy da đầu tê dại.

Nhưng Thời Sênh không nói một câu nào thoải mái đi đến vị trí của mình, không định làm khó dễ người khác.

Vẻ mặt của nữ hoàng vô cùng âm trầm bước vào, khiển trách tất cả mọi người một trận, ngay cả hoàng thái nữ cũng không tránh khỏi việc bị trách phạt.

"Người của núi Vạn Nguyên mà cũng dám trêu chọc, trẫm thấy các ngươi chán sống rồi phải không."

Người bên dưới hận không thể vùi đầu vào khe hở dưới đất. Ai bảo vị tiểu đạo sĩ kia dễ nhìn như vậy...

Là lỗi của họ sao.

"Đều đi xin lỗi cho trẫm. Nếu như Linh Ước đạo trưởng không tha thứ cho các ngươi, thì các ngươi cũng không cần tới gặp trẫm nữa."

"Bệ hạ..."

Nữ hoàng nổi giận, "Bệ hạ cái gì mà bệ hạ, ai có ý kiến?"

"Bệ hạ, không thấy Linh Ước đạo trưởng ở đâu nữa." Người vừa mới nói ra câu kia, kiên trì nói hết câu.

Đại điện trong nháy mắt trở nên trầm mặc, sau đó chính là âm thanh nữ hoàng đập vỡ đồ đạc.

"Tối hôm qua là ai đưa đạo trưởng trở về?" Phát giận xong, nữ hoàng mới tỉnh táo lại.

"Là hoàng thái nữ và Ninh vương."

Hoàng thái nữ lập tức phản bác, "Nhi thần chỉ đưa đến nửa đường thì mẫu hoàng liền phái người đến truyền nhi thần đi, còn phần sau là đạo trưởng đi cùng với Ninh vương, Ninh vương đâu?"

Lúc này mọi người mới phát hiện Ninh vương không vào triều.

Thời Sênh ngáp một cái, nghe những người này ngươi một lời ta một lời trốn tránh trách nhiệm, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt lại càng trở nên sâu hơn.

Cuối cùng nữ hoàng để cho người đi đến phủ Ninh vương tìm người. Nữ hoàng tức giận đến choáng váng cả đầu, được đỡ đi về phía sau nghỉ ngơi.

Chờ nữ hoàng rời đi, Thời Sênh mới sửa lại xiêm y một chút, đi tới chính giữa điện, cao giọng hỏi: "Tối hôm qua là ai hạ thuốc Linh Ước."

"Thừa tướng, lời này của ngài có ý gì." Hạ thuốc gì?

Người hỏi là Lâm đại nhân cũng là người đầu tiên ép Linh Ước phải uống rượu kia, da hơi đen, cũng may còn không tính là xấu.

Lâm đại nhân chống lại tầm mắt tà nghễ của Thời Sênh, bỗng nhiên sau lưng dâng lên một tia lãnh ý.

Trong đôi tròng mắt kia nàng không nhìn thấy bất kỳ tâm tình gì, giống như nàng ở trong mắt nàng ta chính là một thứ đồ chết.

"Người nào, hạ thuốc cho Linh Ước." Thời Sênh lặp lại một lần.

Hạ thuốc? Là loại mà bọn họ biết kia sao?

Tối hôm qua là cung yến, cho dù lá gan của bọn họ rất lớn, cũng đâu dám hạ thuốc ở cung yến!

Lâm đại nhân bị Thời Sênh nhìn liền cảm thấy da đầu tê dại, giải thích: "Thừa tướng, chúng ta cũng không có lá gan lớn như thế dám hạ thuốc Linh Ước đạo trưởng."

"Vậy ngươi biết là người nào không?" Thời Sênh khóe miệng nhếch lên.

"Ta làm sao mà biết được..." Tầm mắt của Lâm đại nhân dao động, không dám nhìn Thời Sênh.

"Bốp!"

"Ôi —— "

Tất cả mọi người không thấy rõ Thời Sênh đã ra tay như thế nào, chờ đến khi bọn họ nghe được âm thanh, thì Lâm đại nhân đã nằm trên mặt đất kêu rên.

Thời Sênh giẫm lên ngực nàng, trong tay không biết đã cầm một thanh thiết kiếm từ lúc nào. Trên mặt nàng mang theo nụ cười, nhưng vào lúc này nụ cười kia trong mắt họ, lại giống như là ác ma dưới địa ngục.

Âm trầm u ám.

Tràn đầy ác ý.

Một đám người không ngừng quỳ xuống đất, "Thừa tướng minh giám, chúng ta thực sự không biết."

"Quân Ly Ưu, ngươi dám ngang nhiên đánh mệnh quan triều đình, quá không coi ai ra gì. Ngươi có để bệ hạ vào trong mắt không?"

Lâm đại nhân bị giẫm lên cũng nổi đóa.

"Bớt nói linh tinh đi, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, là người nào hạ thuốc."

"Bệ hạ, Quân Ly Ưu muốn giết người. Xin người cứu mạng thần!" Lâm đại nhân đột nhiên kéo cổ họng gào lên.

Chân Thời Sênh ấn mạnh hơn, ngay lập tức Lâm đại nhân không thể kêu ra tiếng.

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Thời Sênh nhếch miệng cười, thiết kiếm trong tay trực tiếp hạ xuống đâm vào ngực Lâm đại nhân.

"Thừa tướng!"

"Vèo —— "

Những người khác thấy Thời Sênh thực sự đâm vào người Lâm đại nhân, sắc mặt mỗi người đều trở nên trắng bệch.

Có án mạng rồi...

Thừa tướng đại nhân điên rồi sao?

Lâm đại nhân bị đau nhức đến mức trực tiếp ngất đi. Thời Sênh bình tĩnh rút thiết kiếm ra, trên mũi kiếm nhuộm đỏ máu tươi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống ngực của Lâm đại nhân.

Thời Sênh nhìn về phía những người khác, những người bị nhìn đến đều trở nên lạnh run.

Cho dù là các đại thần thuộc về phe bên này của cô cũng đều mang vẻ mặt lo sợ.

Thừa tướng đại nhân điên rồi sao?

Đâm Lâm đại nhân ngay ở chỗ này, lát nữa nên ăn nói với nữ hoàng như thế nào bây giờ.

Một đám người âm thầm trao đổi ánh mắt, nghĩ xem lát nữa nên che giấu cho Thời Sênh như thế nào.

Ôi, Lâm đại nhân chảy máu nhiều quá, liệu có chết không?

Nếu chết rồi thì bọn họ nên khớp khẩu cung thế nào.

Sao lúc thừa tướng tới không nói trước một tiếng cho bọn họ, để bọn họ chuẩn bị cho cẩn thận chứ!

Lại nói...

Thừa tướng đại nhân của bọn họ, hình như từ khi không đi vào triều, cũng không trao đổi với bọn họ nữa.

"Ta nói, ta nói, là Hà đại nhân, là Hà đại nhân hạ thuốc." Một vị quan viên trong số đó bị nhìn đến mức không chịu nổi nói.

"Hà đại nhân?" Giọng nói của Thời Sênh rất bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô.

"Tiền đại nhân ngươi có ý gì? Ngươi nhìn thấy ta hạ thuốc bao giờ?" Một nữ nhân hơi mập mạp quỳ gối ở phía sau ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Tiền đại nhân đang tố cáo, "Xin thừa tướng hãy tra cho rõ, Tiền Lâm đang vu khống cho ta."

Lá gan của Tiền Lâm hơi nhỏ, bị Hà đại nhân kêu lên như thế, khí thế liền yếu hơn, "Ta... Lúc đó ta đứng ở bên cạnh ngươi, tận mắt thấy ngươi hạ thuốc."

"Tiền Lâm ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại nói xấu ta." Vẻ giận dữ trên mặt Hà đại nhân trở nên nặng hơn.

"Đủ rồi." Bỗng nhiên Thời Sênh nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

"Ai rót ly rượu đó?"

Một vị quan viên trong số đó nhấc tay, rượu là do nàng rót.

Thời Sênh để cho nàng đứng ra, hỏi tiếp từng vấn đề một, rất nhanh đã có năm sáu người bị chọn ra ngoài.

Trong đó còn có một người là người của phe mình, "Thừa tướng, ta dám dùng nhân phẩm để thề, tuyệt đối không phải là ta hạ thuốc."

Thời Sênh nhìn nàng một cái, lôi ra tin tức của người này ở trong trí nhớ, là người ủng hộ trung thành của đảng thừa tướng. Người này là người trong một chi khác của Quân gia, cho nên nàng cũng không dám nói dối.

Thời Sênh không nói gì, nhưng lại rời khỏi trước mặt của người nọ.

Những người khác cũng học dáng vẻ của nàng thề.

Tất cả mọi người đều nói không phải là mình hạ thuốc.

"Vậy thì thật thú vị, thuốc kia còn có thể tự mình rơi vào trong chén rượu à?" Thời Sênh cười nhạt, "Nếu như các ngươi không nhớ ra, liền cùng nhau chịu tội đồng lõa đi."

Mấy người nhìn nhau, vị Hà đại nhân hơi mập mạp kia xoay tròn đôi mắt nhỏ, đột nhiên thốt ra, "Thừa tướng, còn có một người chạm qua chén rượu."

"Là ai."

"Hoàng thái nữ." Hà đại nhân hạ giọng nói.

Vừa rồi hoàng thái nữ đã đi theo nữ hoàng, bây giờ không có ở trong đại điện.

Thời Sênh lạnh lùng nhìn sang, gương mặt của Hà đại nhân rất thành khẩn, "Bọn họ cũng thấy, hoàng thái nữ muốn Linh Ước đạo trưởng uống, lại bị Lâm đại nhân đoạt mất..."

"Ta có thể làm chứng."

"Ta cũng có thể làm chứng, hoàng thái nữ đã từng chạm qua chén rượu."

"Ta..."

Những người đứng ở trong vòng lúc đó đều biểu thị là hoàng thái nữ đã từng chạm qua chén rượu.

Dám hạ thuốc trong cung yến, hình như ngoại trừ hoàng thái nữ ra thì cũng không còn người khác.

Càng chưa nói cái vị hoàng thái nữ này vốn nổi danh là kẻ háo sắc.

Một vị tuyệt sắc như Linh Ước, làm sao nàng có thể bỏ qua?