"Thụy Y Điện hạ đi thong thả." Nữ hầu tiễn Thụy Y ra khỏi thư phòng.
Hắn vừa ngâng đầu lên chợt nhìn thấy một nữ sinh đứng ở phía xa, quần jeans, áo sơ mi, mái tóc xõa tự nhiên ở hai bên, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, chiếu lên người cô.
Có vẻ như cô không được vui, cơ thể lui về chỗ khoảng tối ở phía sau.
Khi cô ngẩng đầu, đúng lúc đụng vào tầm mắt của hắn.
"Thụy Y Điện hạ." Lương Cách bị Thụy Y nhìn đến giật mình, cúi đầu hành lễ.
Thụy Y nhăn mày, không nói gì, bước bước dài rời đi.
Trước mặt Thời Sênh, Thụy Y có thể không chú ý đến hình tượng của mình.
Nhưng ở bên ngoài, hắn vĩnh viễn là một quý công tử cao quý hơn người.
Sau khi Thụy Y rời đi, Lương Cách mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn và Thụy Tuyết quá giống nhau.
Cô vẫn chưa thở hết hơi, sau lưng chợt vang lên một giọng nói yếu ớt, "Cô sợ tôi lắm sao?"
Lương Cách giật mình ngã người vào trong vùng nắng, ánh sáng bao trùm khắp cơ thể cô.
Cô cúi đầu: "Thụy Y Điện hạ…"
Cô không sợ hắn, chỉ là… không thể tin được việc nam sinh có khuôn mặt giống như hắn đã chết rồi. "Đi theo tôi."
"Hả?" Lương Cách ngẩng đầu, nhìn vào căn phòng Thụy Y mới bước ra lúc nãy.
Tại sao cô phải đi theo hắn?
"Tiểu công chúa giao cô cho tôi, sau này cô đi theo tôi." Khi Thụy Y nói câu này thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn, "Đi theo tôi!"
Lương Cách xụ mặt, chị Di Nại đuổi cô đi sao?
"Nhanh lên!" Thụy Y đã đi đến lối rẽ góc cầu thang, vịn vào tay vịn, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Lương Cách thu tầm mắt về, không tình nguyện đi theo.
Nơi Thụy Y ở cách Thời Sênh không xa, bên trong không có một ai, lạnh lẽo trống trãi, Thụy Y cởi áo khoác tiện tay vứt trên sô pha.
Hắn xoay người nhìn thấy Lương Cánh vẫn đang đứng ở cửa ra vào, chân mày nhăn lên, yên lặng lên lầu.
Khi trở lại, trên tay còn mang theo vài bộ quần áo.
"Sau này mặc gì do tôi quyết định, đã rõ chưa?"
Lương Cách: "…" Mặc gì không phải là quyền tự do của cô sao?
Lương Cách nhìn thấy sắc mặt không tốt của Thụy Y, mới lặng lẽ nuốt lại lời nói.
Kết quả là buổi tối Thụy Y phát hiện Lương Cách đã lén bỏ đi.
Lúc đầu hắn cũng không để ý, dù sao hắn chỉ hoàn thành việc tiểu công chúa giao phó, còn lại là do cô tự ý chạy, có thể trách hắn được sao?
Lương Cách chạy về bên Thời Sênh, rầu rĩ lên án: "Chị, sao chị lại bảo em đi theo Thụy Y Điện hạ?"
"Anh ấy biến đổi em, em theo anh ấy là chuyện rất bình thường mà." Thời Sênh vô tội nói.
"Nhưng…" Vẻ mặt Lương Cách rối rắm.
Thời Sênh nhìn Tây Ẩn sắc mặt không được tốt lắm đang ngồi ở phía xa, cô đứng dậy vỗ vai Lương Cách: "Thiếu nữ à, em ở đây sẽ làm phiền đến thế giới hai người của chị và Tây Ẩn đó."
Lương Cách lập tức nhìn về phía Tây Ẩn, thấy vẻ mặt Tây Ẩn rất khó chịu, cô rùng mình một cái.
"Em không thể đi theo chị cả đời được, em theo Thụy Y sẽ học được vài thứ, chị cũng chẳng kêu em làm gì với anh ấy."
"Nhưng Thụy Y Điện hạ nhìn có vẻ rất đáng sợ."
Thời Sênh: "…" Tên ngốc Thụy Y đã làm gì mà dọa con gái người ta thành ra thế này hả?
"Có đáng sợ bằng Tây Ẩn không?"
Sắc mặt Lương Cách thay đổi, vội vàng cúi người rời đi: "Chúc chị Di Nại ngủ ngon."
So với Thụy Y Điện hạ, thì Tây Ẩn càng đáng sợ hơn.
Cô lê bước về đến nhà Thụy Y, cánh cửa đóng chặt, cô hít một hơi mới dám gõ cửa.
Kết quả không ai ra mở cửa.
Không có ở nhà sao?
Lại gõ tiếp.
Vẫn không có ai.
Sau khi gõ năm phút đồng hồ, Lương Cách quyết định từ bỏ.
Nếu không phải bên trong không có người, thì nghĩa là cố ý không muốn mở cửa cho cô.
...
Ngày hôm sau Thụy Y mở cửa, có một cục kỳ lạ ngã vào bên trong, dọa hắn giật mình nhảy phắt người về sau.
Sau khi nhìn rõ được cục đó là gì, sắc mặt hắn trầm xuống, bước đến gần, quát lớn tiếng với người vẫn đang mơ màng chưa tỉnh kia, "Cô ngủ ở ngoài cửa làm gì? Bộ tôi đang ngược đãi cô sao?"
Lương Cách bị quát tỉnh, đối diện với ánh mắt đầy phẫn nộ của Thụy Y.
Lương Cách vội vàng bò từ dưới đất lên, kéo kéo góc áo xuống, cúi đầu nói: "Tôi có gõ cửa…nhưng anh không mở mà."
Thụy Y sửng sốt, sắc mặt thay đổi cực nhanh, sau đó cầm một chùm chìa khóa ở bên cạnh nhét vào tay Lương Cách.
Cứ thế, Lương Cách ở lại nhà Thụy Y, khi tâm trạng hắn tốt sẽ dạy cho Lương Cách một vài thứ của Huyết Tộc, còn khi tâm trạng không vui, có khi Lương Cách cả ngày không thấy hắn đâu.
Nhưng việc Thụy Y luôn nhiệt tình cố chấp kêu cô đổi quần áo vẫn không thuyên giảm.
Nhìn quần áo trong tủ càng ngày càng nhiều, cô cảm thấy hơi rầu rĩ.
Sao sở thích của Thụy Y Điện hạ lại kỳ quái đến thế?
Màu hồng thiếu nữ + ren tua rua, nhìn trông rất "sến".
Cô không mặc hắn sẽ rất tức giận.
Giống như cô đã làm chuyện gì có lỗi với hắn vậy.
Lương Cách chỉ muốn nhanh học xong sau đó rời khỏi Thụy Y, cô chẳng muốn ở cạnh hắn chút nào cả.
Không phải cô thích Thụy Tuyết, chẳng qua anh là Huyết Tộc đầu tiên cô gặp, nên ấn tượng về anh rất sâu đậm, khó tránh khỏi việc cô vẫn luôn nhớ đến anh.
...
Đối với việc trong nhà có thêm một người, Thụy Y không hề có cảm giác gì, hắn xem đó giống như trong nhà có thêm một con chó, mèo vậy thôi.
Nhưng hôm nay hắn về lại phát hiện trong nhà rất vắng vẻ.
Hắn nhăn nhó, lại chạy nữa?
Hừ! Hắn không ăn thịt cô, chạy gì chứ?
Thụy Y lên lầu, lúc đi ngang qua phòng Lương Cách, cửa phòng hé một khe hở nhỏ, hắn nhìn thấy quần áo nằm rải rác dưới đất, bước chân khựng lại, hắn đẩy cửa bước vào. Cô ta dám vứt quần áo dưới đất, đáng...
Tay nhặt quần áo khựng lại, hắn mở lòng bàn tay ra, bên trong có một vết máu đỏ sẫm.
...
Khi Lương Cách tỉnh lại, cô đang được một người bế vào lòng, gió gào rít bên tai cô.
"Thụy Y Điện hạ…" Lương Cách ngẩng đầu, nhìn rõ người đang bế mình.
Thụy Y không nói gì, bế cô về phòng, sau đó duỗi tay lột đồ trên người cô ra.
"Thụy Y Điện hạ!" Lương Cách giữ chặt quần áo rách tả tơi trên người, hoảng loạn lùi về sau, nhưng không cẩn thận đụng phải vết thương, đau đến nỗi khiến cô thở hắt ra.
Chân mày Thụy Y càng nhăn lại dữ dội hơn, hắn lột sạch sẽ đồ trên người cô bất chấp sự phản kháng của Lương Cách. Trên người cô có không ít vết thương, sắc mặt Thụy Y giờ đây đã không thể chỉ dùng từ u ám để hình dung nữa.
Người của hắn cũng dám ra tay, cho dù chỉ là chó mèo hắn nuôi, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép người khác được đụng đến.
Hắn đen mặt bôi thuốc cho Lương Cách, Lương Cách chỉ mong có cái lỗ để chui xuống, nhưng thực lực phe địch phe ta chênh nhau quá lớn, ngay cả việc chui vào chăn cô cũng thất bại thảm hại.
Đến khi Thụy Y mặc cho cô một chiếc váy hường huệ, sự ngại ngùng của cô mới giảm đi đáng kể.
"Chuyện hôm nay, sẽ không có lần sau nữa!" Thụy Y nói xong bước ra khỏi xong.
Thừa lúc hắn không có mặt, tới bắt người của hắn đi, chúng xem hắn chết rồi sao?
Lương Cách nghe nói gia tộc bắt cóc cô đã bị tiêu diệt sạch sẽ, người ra tay không phải là Thụy Y mà là Thời Sênh.
Lương Cách bỗng cảm thấy trong lòng thật ấm áp, quả nhiên chị Di Nại vẫn thương cô mà.
Trong giai đoạn dưỡng thương, Thụy Y bắt cô mặc đủ các loại váy công chúa, rồi sau đó ánh mắt hắn nhìn cô ngày càng trở nên kỳ lạ.
Giống như đang nhìn một món đồ chơi rất thú vị.
Lương Cách cảm thấy nếu cô không chạy, e rằng sẽ bị biến thái nhắm trúng mất thôi.
Thế là sau khi khỏi hẳn, việc đầu tiên cô làm là chạy trốn.
Thụy Y – người vừa mới phát hiện bản thân mình rất thích mặc cho Lương Cách những bộ đồ xinh đẹp, bị tức đến đen xì mặt mày.
Đã chạy một lần con dám chạy tiếp lần 2