"Ngải Duy bệ hạ."
Sau lời nói của Phí Kỳ, đèn trong thành cổ tối dần đi, chỉ để lại đèn cửa lớn và hai bên thảm đỏ.
Trong ánh mắt nghi hoặc, tò mò, phức tạp của mọi người, một cô gái nhỏ xinh xuất hiện ở cửa lớn.
Trên người mặc lễ phục rườm rà, phía sau có người hầu đi theo, tia sáng chiếu lên người cô, vô cùng hoa lệ.
Ngải Duy hơi căng thẳng, đi thong thả vào trong.
Thời Sênh đứng gần phía trước, làn váy đen dài đơn giản làm cô nổi bật trong đám đông mặc lễ phục xa hoa này.
Ngải Duy liếc mắt nhìn thấy cô. Đại khái là không muốn mất mặt trước Thời Sênh, cô ta ưỡn ngực, đi lên đài cao.
Lúc đi ngang qua Thời Sênh, cô ta còn cố ý thả chậm bước chân.
Ngày hôm qua, khi cô ta biết thân phận của Di Nại cao quý như vậy, đáy lòng có chút cảm xúc khó nói lên lời.
Nhưng hôm nay, cô ta cảm thấy thân phận mình hơn hẳn một bậc rồi.
Đây gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Mặt Thời Sênh không chút thay đổi nhìn Ngải Duy tỏ ra kiêu ngạo trước mặt mình.
Biết ngay là cô ta. Nữ chính là sinh vật thần kỳ đi đến đâu cũng đều có kỳ ngộ.
Kiêu ngạo cái lông ấy!
Ông mà ngông lên thì chính ông còn thấy sợ đây này.
Những người trong Huyết Tộc sôi nổi bàn tán, có người thừa nhận thân phận của nữ chính đại nhân, cũng có người phản đối.
Nghe phía dưới ầm ỹ tranh luận, Ngải Duy lại bắt đầu căng thẳng, cô ta chưa từng đối mặt với tình huống như vậy bao giờ, may là có Phí Kỳ ở bên giúp đỡ cô ta mới không luống cuống.
"Hiện giờ đã có vua mới, dựa theo quy củ, quyền lợi trong tay các Thân Vương sẽ do bệ hạ phân chia một lần nữa." Phí Kỳ cố ý nhìn qua Khắc Nhĩ.
Khắc Nhĩ lạnh mặt nhìn lão, Phí Kỳ rốt cuộc đã mưu toan bao lâu?
Bởi vì lão là người đầu tiên ủng hộ vua mới, vua mới cái gì cũng không hiểu tất nhiên sẽ nghe lời lão, đến lúc đó mọi quyền hành đều rơi vào tay Phí Kỳ, vua mới chỉ là con rối, người cầm quyền chân chính vẫn là Phí Kỳ.
Phí Kỳ vừa nói xong phía dưới liền bùng nổ, bọn họ trăm năm nắm giữ quyền hành, giờ đột nhiên phải đem quyền lợi giao ra làm sao họ có thể chấp nhận.
Cũng có những người sâu sắc có suy nghĩ giống như Khắc Nhĩ.
Nhưng giờ đại đa số mọi người đều tin tưởng vua mới trẻ tuổi này sẽ cho họ cuộc sống mới, áng rạng đông. Nếu bây giờ phản đối vua mới, những người này nhất định sẽ phản kích.
Những Huyết Tộc sáng suốt lúc này đều lựa chọn im miệng.
Ngải Duy nhìn thấy bên dưới nhao nhao lên, theo bản năng nhìn về phía Phí Kỳ.
"Bệ hạ đừng lo lắng, bây giờ ngài là Vua Huyết Tộc, họ không dám không nghe lời ngài." Phí Kỳ an ủi Ngải Duy.
"Ngài hãy nói với họ, ngài sẽ phân quyền một cách công bằng, ngài còn cần sự ủng hộ của họ."
"Bọn họ thật sự sẽ nghe sao?" Từ một người bình thường, đột nhiên trở thành Vua Huyết Tộc, cô ta sao có thể không có chút lo lắng nào.
"Sẽ!" Phí Kỳ gật đầu chắc chắn.
Ngải Duy nhìn những người bên dưới, ánh mắt lướt qua Tả Liệt đang đứng giữa đám người, trầm mặc nhìn cô, trái tim cô ta đột nhiên nảy lên bang bang.
Cô ta bây giờ là vua của Huyết Tộc, cô ta và Tả Liệt giống nhau, như vậy có phải là cô ta và hắn có thể ở cùng một chỗ?
Chỉ là...
Không lâu trước đây, cô ta còn rất ghét Huyết Tộc, hiện giờ lại bất ngờ trở thành Vua Huyết Tộc. Sự tình thành ra thế này, cô ta cũng không còn đường lui, chỉ có thể kiên trì bước đi.
Ngải Duy hít thở sâu một hơi, "Ta..."
Nói không nên lời.
Ngải Duy túm váy, làm sao bây giờ, không thể nói nên lời được.
Phí Kỳ nhìn ra Ngải Duy đang căng thẳng, "Im lặng, nhao nhao ồn ào còn ra thể thống gì."
Ngại thân phận của Phí Kỳ, phía dưới cũng yên tĩnh lại.
Bị càng nhiều người nhìn, Ngải Duy càng căng thẳng, thà mọi người cứ ồn ào còn hơn.
Phí Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đè thấp âm thanh nói, "Bệ hạ, nói đi."
Cô ta nói không nên lời mà.
Ngay lúc Ngải Duy cuống đến độ sắp khóc, cô ta nhìn thấy nụ cười trào phúng của Thời Sênh, đại khái là có một sự đố kỵ bảo cô ta không được thua kém. Cô ta cắn răng, "Ta biết mọi người nghi ngờ ta, nhưng đây cũng không phải là ý muốn của ta, ta chỉ là một sinh viên bình thường, đột nhiên bị cuốn vào chuyện này, không hề có chuẩn bị."
Phí Kỳ biến sắc, con ranh này nói hươu nói vượn gì vậy.
Đang định bảo cô ta dừng lại, cô ta lại đổi cách nói, "Nhưng, nếu sự việc đã xảy ra, ta sẽ không trốn tránh, ta sẽ cố gắng học tập, mong mọi người sẽ ủng hộ ta."
Phí Kỳ thở hắt ra, tuy rằng nói không phải rất tốt, nhưng thật thà chân thành, nếu nói quá hoàn hảo sẽ càng giống đã sắp đặt trước, dễ khiến người hoài nghi.
Ngải Duy nói như vậy ngoài ý muốn lại được không ít người ủng hộ.
Từ Phí Kỳ, trực tiếp giao ra quyền hành.
Có một thì sẽ có hai.
Vua mới có Phí Kỳ ủng hộ, quyền lợi của những người ở đây cũng không lớn bằng Phí Kỳ, huống chi vua mới lại là người trong lời tiên đoán.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Khắc Nhĩ.
"Cha nuôi, cha không muốn giao thì đừng giao." Thời Sênh nhìn Khắc Nhĩ, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, ngữ khí lại vô cùng cuồng vọng.
Lúc này đại sảnh rất im lặng, không ít người nghe được lời nói của Thời Sênh.
"Di Nại, cô muốn làm gì, muốn tạo phản sao?" Phí Kỳ lo lắng nhất chính là điều này.
Đêm qua phái người đi đều không thấy trở về, hôm nay lại nhìn thấy chiếc xe và những Huyết Tộc đã bị giết chết.
"Nếu tôi muốn tạo phản, thì ông đã sớm nằm dưới đất rồi." Thời Sênh kiêu ngạo nở nụ cười.
"Quên đi, mấy năm nay cha cũng mệt mỏi rồi." Khắc Nhĩ nhìn Thời Sênh lắc đầu, nếu Phí Kỳ muốn thì cho lão đi.
Mấy việc vặt đó ông đã không muốn quản từ lâu.
Phí Kỳ nghe được lời này, ngay cả lời đại nghịch bất đạo của Thời Sênh vừa rồi cũng không thèm truy cứu.
Phí Kỳ cũng không nghĩ đến sẽ thuận lợi như vậy, cả người nhìn qua rất cao hứng.
Kế tiếp là các gia tộc chính thức ra mắt vua mới.
Bên Huyết Liệp cũng phái ra đại biểu, đơn giản gửi lời chúc mừng.
Bọn họ chỉ được mời tới gặp vua mới, còn chọn ai là vua mới thì bọn họ không có quyền tham gia.
Cuối cùng, Ngải Duy đeo lên vương miện Vua Huyết Tộc.
Ngải Duy nhìn Phí Kỳ cầm vương miện mang đến chỗ cô ta, vẻ căng thẳng trong mắt cô ta cũng vơi đi một ít.
Cô ta đã là Vua Huyết Tộc, sau này Di Nại kia gặp cô ta đều phải quy củ hành lễ.
Ngay khi Ngải Duy chuẩn bị tiếp nhận vương miện, Tây Ẩn đột nhiên đi ra ngoài.
Thời Sênh bị hành vi này của Tây Ẩn làm cho sửng sốt.
"Tây Ẩn, anh làm gì vậy?" Thời Sênh bước theo sau.
Một tiếng này của cô cũng kéo sự chú ý của mọi người đến.
Tây Ẩn xoa đầu Thời Sênh, "Còn nhớ hôm qua anh đã nói hôm nay sẽ tặng em một món quà không?"
Thời Sênh: "..." Hắn có nói qua, nhưng cô hoàn toàn không để trong lòng.
Người này không phải là muốn giết sạch Huyết Tộc đó chứ?
Ngày tốt như vậy, không nên nhuốm máu.
Em vẫn còn là bé con mà.
"Tây Ẩn..." Phí Kỳ nhìn rõ người vừa bước ra, cả người đều cứng lại.
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Hôm qua Tây Ẩn luôn đứng trong góc không xuất hiện, hôm nay lại cúi đầu suốt, Phí Kỳ không phát hiện ra hắn cũng đúng.
Nhưng bây giờ hắn đã đứng ra, nếu Phí Kỳ còn không nhận ra thì đúng là sống uổng rồi.