Boss Là Nữ Phụ

Chương 1922: Đồng Minh Giang Hồ (32)

Thời Sênh cảm thấy đám người này thật kỳ lạ, bắt nhiều người như thế chỉ vì một lý do cực kỳ vớ vẩn! Có thể đi đúng cốt truyện tí được không hả?

“Giờ nên xử trí hắn thế nào đây?”

Xử trí thế nào ư?

Còn có thể xử trí thế nào chứ, loại người này nên xử tử.

“Giết hắn!”

“Đúng, giết chết hắn. Hắn giết nhiều người của chúng ta như thế, có giết mấy trăm lần cũng không đủ cho hắn đền mạng.”

“Báo thù cho sư huynh của ta!”

“Giết hắn, báo thù!”

“Chờ một chút đã.” Có người đứng ra, hỏi vấn đề quan trọng nhất, “Nơi mà ngươi muốn mở ra, bên trong có gì?”

Minh chủ thái giám hừ lạnh một tiếng, “Tại sao ta phải nói cho các ngươi chứ?”

“Bây giờ ngươi còn lựa chọn nào khác sao?” Một người túm lấy cổ áo minh chủ thái giám, “Mau nói, rốt cuộc ngươi muốn mở nơi đó ra để làm gì? Ngươi có âm mưu gì?”

Minh chủ thái giám tiếp tục hừ lạnh, “Có bản lĩnh thì các ngươi cứ giết ta đi. Ta sẽ không nói gì cho các ngươi biết hết.”

Cho dù người bên ngoài đe dọa, dụ dỗ thế nào, minh chủ thái giám cũng không hé răng nói nửa lời.

Cuối cùng mọi người cũng đành bó tay. Đối diện là một đám Huyết Sát Minh như hổ rình mồi, trong lúc bọn họ còn đang bàn bạc xem nên giải quyết thế nào thì Giang Lâm đã túm lấy minh chủ thái giám kéo lên một đoạn, cách xa những người này.

Có người chỉ vào Giang Lâm hét lên, “Ngươi làm gì thế hả?”

Vẻ mặt Giang Lâm đầy tàn nhẫn, “Hắn giết Lưu Quang Môn của ta, ta phải báo thù cho người của Lưu Quang Môn.”

“Ngươi tưởng chỉ mình ngươi có thù oán chắc? Thả hắn ra ngay!”

Tử Vi công tử cũng nhích gần về phía Giang Lâm, những người này đều muốn giết minh chủ thái giám cả.

Giang Lâm kéo minh chủ thái giám lùi về sau, sự tức giận trên mặt đã dâng lên tới đỉnh điểm, “Hắn có chết thì cũng phải chết trên tay ta.”

Thù hận bao nhiêu năm đọng lại sâu trong trái tim Giang Lâm gần như hoàn toàn bùng nổ. Hắn đã tra xét lâu như thế, khó khăn lắm mới bắt được hung thủ, sao có thể giao hung thủ cho người khác được chứ.

“Ta nói này, các ngươi muốn giết thì mau giết đi!!!” Thời Sênh không nhìn nổi nữa, ngồi ở trên tường thành nói vọng xuống.

Các ngươi mà còn tiếp tục tranh nhau thì người ta phản công bây giờ đấy.

Bị bao nhiêu giáo huấn thế rồi mà còn không biết là không nên nói đạo lý với đối thủ à? Ngươi nói đạo lý với hắn, hắn sẽ nói âm mưu với ngươi. Cuối cùng người bị hại vẫn chính là mình thôi.

Một đám thiểu năng trí tuệ.

Có người ngẩng đầu lên nhìn về phía Thời Sênh, ánh mắt như thể đang nói “ngươi nói thì nhẹ nhàng lắm, sao ngươi không xông lên đi“.

Mọi người ở đây còn đanh tranh cãi xem ai sẽ là người giết minh chủ thái giám thì người của Huyết Sát Minh đột nhiên động. Bọn họ xếp thành hình cây thang, xông về phía bên này.

Tư thế rõ ràng là không chết không dừng.

“Thấy chưa, thấy chưa, không nghe ta nói, giờ sáng mắt ra chưa?” Thời Sênh đứng ở bên trên tỏ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, giọng điệu làm cho người ta chỉ hận không thể xông lên tát chết cô được.

Nhưng mà giờ bọn họ không có thời gian đi tát chết cô, bọn họ phải đối phó với Huyết Sát Minh.

“A!”

“Mau giết hắn đi!”

“Đừng để bọn chúng cứu được hắn ra.”

Minh chủ thái giám còn đang ở trong tay Giang Lâm, quanh Giang Lâm có mấy tên của Huyết Sát Minh. Bởi vì hắn đang nắm trong tay minh chủ thái giám nên mấy người kia mới không dám tiến lên.

Tiểu Ly giết ra một đường, tới gần Giang Lâm, “Giang Lâm ca, giết chết hắn đi đã! Sau đó chúng ta lao ra!”

Giang Lâm gật đầu, dùng dao găm cắt qua yết hầu Minh chủ thái giám.

Tiểu Ly ngăn cản những người kia để Giang Lâm có thời gian ra tay.

Cái đầu tiên, vì minh chủ thái giám phản kháng nên hắn cũng không cắt trúng được, để minh chủ thái giám tìm được cơ hội phản kích, cũng may Giang Lâm có phản ứng nhanh nên minh chủ thái giám không có cơ hội chạy thoát.

Cuối cùng, dao nhỏ trong tay Giang Lâm cũng đâm được vào cổ minh chủ thái giám. Minh chủ thái giám trợn trừng mắt, vẻ mặt vẫn tràn ngập sự ngờ vực. Người của Huyết Sát Minh giết tới thì chỉ thấy minh chủ nhà mình thong thả ngã gục xuống.

Nơi yết hầu không ngừng có máu tươi trào ra.

Dao trong tay Giang Lâm vẫn còn dính máu, ánh mắt hắn chưa bao giờ tàn nhẫn như vậy.

Tên này là kẻ thù của toàn bộ Lưu Quang Môn. Hắn truy tìm bao nhiêu năm như thế, cuối cùng hôm nay cũng tự mình giết được kẻ thù rồi.

“Giết!”

Dường như đám người Huyết Sát Minh bị cái chết của Minh chủ kích thích tới nên ai cũng giết đỏ cả mắt, liều mạng xông về phía mọi người, dùng vũ khí trong tay chém người đối diện không nương tay.

Thời Sênh ngồi trên tường thành nhìn vở kịch thay đổi diễn biến, đến tận khi người của Huyết Sát Minh rút đi rồi, cô mới chậm rãi dẫn Vọng Thư xuống khỏi tường thành... về nhà ngủ.

Tiểu Ly còn bị nhốt lại ở bên ngoài: “...” Thành chủ, tỷ thả cho bọn muội vào đã chứ!!!

...

Minh chủ thái giám đã chết, người của Huyết Sát Minh cũng không còn đáng sợ nữa, người trong võ lâm bắt đầu quét sạch dư nghiệt của Huyết Sát Minh. Nhưng Huyết Sát Minh ẩn giấu rất sâu, trong một thời gian ngắn chắc chắn không thể giết sạch được.

Giang hồ vẫn lộn xộn như cũ, nhưng cũng may phía trước không mờ mịt nữa. Tất cả mọi người đều đã biết nguyên nhân, chỉ cần trở về tra xem trong môn phái mình có còn gian tế của Huyết Sát Minh hay không là được.

Thời Sênh không quan tâm chuyện đó lắm, bộ dáng bọn họ có làm gì cũng chẳng liên quan tới cô. Người khiến cô để ý duy nhất chỉ có Vọng Thư mà thôi.

Vài lần Giang Lâm muốn gặp Thời Sênh nhưng đều bị Vọng Thư chặn lại. Giang Lâm không còn cách nào nên nhờ Tiểu Ly nhắn lại cho Thời Sênh, nói hắn sẽ rời khỏi Tử Linh Thành, đi trùng kiến Lưu Quang Môn.

Lúc trước Lưu Quang Môn bị diệt môn nên không còn đệ tử, nhưng bọn họ thì vẫn còn sống. Bọn họ chính là những đệ tử còn sót lại cuối cùng của Lưu Quang Môn. Bọn họ nhất định có thể trùng kiến lại Lưu Quang Môn, khiến Lưu Quang Môn nổi danh giang hồ, để môn chủ và các vị trưởng lão có thể nhắm mắt an nghỉ.

Thời Sênh chỉ nở một nụ cười không rõ ý nghĩa khi nghe chuyện này. Rất nhiều năm sau, Tiểu Ly cũng không hiểu nổi ý nghĩa của nụ cười ấy của Thời Sênh.

Nụ cười đó vô cùng cổ quái.

Như là trào phúng, lại có vẻ cô đơn, nhưng nghĩ lại một chút thì dường như chẳng có gì, cô chỉ tỏ vẻ là cô đã biết, cô đã nghe được mà thôi.

Tiểu Ly vĩnh viễn không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của thành chủ nhà mình.

Huyết Sát Minh sụp đổ, tuy rằng cuối cùng mọi người vẫn không biết được cái nơi mà minh chủ thái giám kia khăng khăng muốn mở ra là gì. Có người tò mò, nhưng bọn họ cũng không biết nơi đó ở đâu nên đành phải bỏ cuộc.

Người của Tử Vi sơn trang lại quay về với tác phong làm việc bí ẩn, có điều Tử Vi công tử không bao giờ lộ diện trên giang hồ nữa.

Còn về Đỗ Tuế Hàn, sau lần mất tích cũng chưa từng xuất hiện trở lại, không biết đã chết ở đâu hay đang âm mưu gì. Dù sao Thời Sênh cũng không gặp lại hắn.

Tam đại công tử, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Vọng Thư.

Mà Vọng Thư lại thực sự là một vị công tử khiến người ta phải chán ghét. Càng về sau, dưới sự dung túng của Thời Sênh, hắn càng làm người ta hận tới ngứa răng.

Chủ yếu là những thứ mà hắn đã không thích thì vị thành chủ Tử Linh Thành kia liền ra tay tiêu diệt.

Mà thứ bị hắn thích thì càng thảm hại hơn, những cái tốt nhất kiểu gì cũng phải để hắn dùng đầu tiên.

Không biết có phải do ở thế giới này Vọng Thư khôi phục lại ký ức sớm hay không mà bọn họ sống một đời này cũng không dài lắm.

Lúc hắn chết rồi Thời Sênh vẫn chẳng hiểu nổi, sao đang yên đang lành mà hắn lại lăn ra chết được chứ?