Đến tận buổi trưa, Thời Sênh mới nghe tin Giang Lâm rời đi qua Tiểu Ly, nghe nói hắn có manh mối mới nên vội vàng ra ngoài, vì thế không nói lời tạm biệt với Thời Sênh được.
Thời Sênh nghi hoặc nhìn sang Vọng Thư, người sau đáp lại cho cô một nụ cười xán lạn.
Sau khi Tiểu Ly rời đi rồi, Thời Sênh lập tức đứng lên, bàn tay chống lên thành ghế của hắn, nhìn xuống, “Là huynh làm đúng không?”
Ngón tay của Vọng Thư cuốn lấy lọn tóc của Thời Sênh, đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, “Hắn lựa chọn manh mối ta đưa cho, chứng minh ở trong lòng hắn, Lưu Quang Môn còn quan trọng hơn nàng nhiều... Hay là thành chủ thấy luyến tiếc?”
Thời Sênh bổ nhào vào người hắn, “Loại chuyện này ta sẽ xử lý tốt, không cần huynh phải ra tay.”
Vọng Thư ôm Thời Sênh khẽ cười, sau đó cười to dần, cười đủ rồi hắn mới lại vuốt ve lưng cô, “Làm người mà thành chủ thích, đương nhiên phải có trách nhiệm xử lý đám ong bướm quanh nàng rồi, thành chủ chỉ cần có một mình ta là được.”
Thời Sênh ôm chặt lấy Vọng Thư: “Vĩnh viễn sẽ chỉ có mình huynh.”
“Khụ...” Tiểu Ly đứng ở cửa, thấy người bên trong âu yếm nhau nửa ngày cũng chưa tách ra thì chỉ có thể ho khẽ một tiếng, “Thành chủ, có việc, có nhiệm vụ tới.”
Cô ta còn là trẻ con, tại sao lại không đóng cửa chứ hả?
Tiểu Ly chờ người bên trong đi ra. Thời Sênh vẫn rất trấn định. Ngược lại Vọng Thư thì hơi mất tự nhiên, khi Thời Sênh vừa ra khỏi phòng liền đóng sầm cửa lại.
Thời Sênh: “...” Vợ thẹn lúc nào cũng đáng yêu!
Tiểu Ly: “...” Không hổ là áp trại phu nhân, dám đóng sầm cửa ngay trước mặt thành chủ nhà mình.
Thời Sênh bình tĩnh hỏi: “Nhiệm vụ gì thế? Giờ giang hồ loạn như vậy mà vẫn có làm ăn đưa tới cơ à?”
Khóe miệng Tiểu Ly giật giật: “Thành chủ, gần đây làm ăn còn tốt hơn bình thường nữa ấy.” Đang lúc loạn lạc, không tranh thủ lúc này đục nước béo cò thì còn chờ tới bao giờ chứ.
Tiểu Ly nhanh chóng nói: “Đại bộ phận người của Tử Linh Thành đều ra ngoài hết rồi, hơn nữa, nhiệm vụ này còn có liên quan tới Nguyễn Chỉ Mạt nữa, vì thế muội tới hỏi tỷ một chút.”
Nguyễn Chỉ Mạt á?
Có liên quan tới nữ chính đại nhân thì nhất định có âm mưu, không nhận.
“Không nhận.”
“Dạ?” Tiểu Ly khó hiểu, “Tại sao ạ? Chẳng phải thành chủ luôn đối đầu với cô ta sao? Lần này có người bỏ tiền mua đầu của cô ta, có tiền lại còn có thể giết cô ta, tại sao không nhận ạ?”
Thời Sênh tỏ vẻ cao thâm: “Muội không hiểu đâu, tóm lại là không tiếp.”
“Vâng.” Tiểu Ly thất vọng, “Đáng tiếc, nhiều tiền như vậy cơ mà.”
“Ai muốn giết ả thế?” Thời Sênh hỏi một câu.
“Ừm... Hình như là người của Linh Hạc Tông, đúng rồi, còn có một người tên A Ngọc nữa, giết hai người bọn hắn sẽ được trả thù lao cực kỳ cao.” Tiểu Ly hơi dừng một chút, “A Ngọc kia trước đây là Đỗ Tuế Hàn. Mà nói cũng lạ, Đỗ Tuế Hàn là người của Linh Hạc Tông, sao Linh Hạc Tông lại muốn giết hắn nhỉ?”
Người của Linh Hạc Tông không thể nào không biết A Ngọc là Đỗ Tuế Hàn được, rốt cuộc chuyện này đã truyền nhiều tới mức ai ai cũng biết.
Đỗ Tuế Hàn cũng không che giấu nữa, tất cả mọi người đều biết hắn chưa chết, bốn năm trước chỉ giả chết mà thôi, giờ có che giấu cũng chẳng được gì.
“Còn vì sao nữa, không phải hắn chắn đường của ai đó thì đã đắc tội với ai đó thôi.” Thời Sênh tổng kết.
Bị đuổi giết thì thường sẽ vì hai nguyên nhân, nguyên nhân đắc tội với người ta thế nào không quan trọng, dù sao thì cũng là đắc tội với người ta.
“Thành chủ, muội cảm thấy rất kỳ quái.” Tiểu Ly nghi hoặc phát biểu một câu.
Tuy rằng cô ta chưa từng gặp Đỗ Tuế Hàn, nhưng trên giang hồ có rất nhiều người nhắc tới tên tuổi hắn, người trâu bò như thế, tại sao cuối cùng lại rơi vào kết cục bị người ta bức cho phải giả chết chứ?
Thời Sênh vỗ đầu cô ta một chút, “Mỗi người trâu bò đều sẽ có một quá khứ bi thảm. Nhìn ta đi, lúc trước chẳng phải cũng bị diệt môn sao?”
Tiểu Ly: “...”
Cái này có thể so sánh sao?
Hơn nữa, muội thấy tỷ cũng đâu có để tâm lắm chuyện diệt môn kia đâu.
Thời Sênh tỏ vẻ cao thâm: “Người thuận buồm xuôi gió, trừ một số trường hợp cá biệt ra thì đại đa số người đều không thể đi quá xa được.”
Quá thuận buồm xuôi gió thì chỉ cần gặp phải trắc trở liền sẽ xuất hiện ý định buông xuôi ngay.
Vì thế, trong thời gian trưởng thành, vấp ngã chưa chắc đã là chuyện xấu, chỉ cần cắn chặt răng và vượt qua thì chờ đợi bạn chính là tiền đồ như gấm... đây chỉ là chuyện đùa thôi.
Không có nhiều gương hiếu học thế đâu, từ ngọn cỏ mà có thể bò lên được vương tọa thì đều phải dựa vào bản lĩnh và may mắn, thiếu một trong hai thứ đó đều không được.
Tuy rằng Thời Sênh không nhận nhiệm vụ này nhưng cô muốn đi xem diễn, nói không chừng đến lúc đó còn có thể nhân cơ hội giết chết được nữ chính ấy chứ.
Nguyễn Chỉ Mạt từng xuất hiện ở một nơi trong thành thị này. Thời Sênh nhận được tin báo liền dẫn Vọng Thư tới đây như đi dạo chơi ngoại thành vậy.
Vào thành phải thông qua trạm kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Người tới tiếp ứng Thời Sênh nói cho cô biết, qua mấy ngày nữa có vị đại quan nào đó gả cháu gái nên để phòng ngừa ngoài ý muốn mới tiến hành tra xét nghiêm như thế.
Đương nhiên, đây chỉ là giải thích bên ngoài, căn cứ theo tin tức tình báo thì vị đại quan kia đang tìm người, cũng rất có khả năng là đang tìm nhóm người Nguyễn Chỉ Mạt.
Sau khi vào thành, Thời Sênh thấy quan binh ở khắp nơi, tuy rằng bọn họ chỉ đi tuần tra trên phố nhưng tầm mắt lại không ngừng đảo qua xung quanh, vô cùng cảnh giác.
Hai tay Vọng Thư vòng ra sau đầu, cà lơ phất phơ đi theo bên cạnh Thời Sênh, ánh mắt đảo qua bốn phía, chuyển một vòng xong lại quay về người Thời Sênh, “Thành chủ à, chúng ta cứ đi lang thang không có mục tiêu trên phố thế này mãi sao?”
“Tìm nơi đặt chân trước đã.” Thời Sênh nói.
“Đằng trước có quán trọ kìa.” Vọng Thư hất cằm lên.
Thời Sênh nhìn theo hướng hắn chỉ, cách đó không xa có một quán trọ đứng sừng sững, Thời Sênh thuận thế dắt tay hắn: “Đi thôi.”
Vọng Thư rũ mắt nhìn bàn tay trắng nõn của cô. Tay cô rất xinh đẹp, lòng bàn tay mềm mại, hoàn toàn chẳng giống tay luyện kiếm tí nào.
Đôi khi thật sự hiếu kỳ, một người như cô ấy, sao lại coi trọng người như hắn chứ?
Người trong quán trọ rất đông, chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên trong rồi. Thời Sênh vừa vào cửa liền được tiểu nhị tiến lên tiếp đón.
“Khách quan nghỉ tạm hay ở trọ ạ?”
“Ở trọ.”
Ánh mắt tiểu nhị đảo qua Thời Sênh và Vọng Thư, cười nói: “Xin lỗi khách quan, chúng ta chỉ còn lại một gian phòng thôi, hai vị không ngại chứ?”
“Không ngại.” Thời Sênh không hỏi ý kiến của Vọng Thư mà trả lời thẳng luôn.
“Mời hai vị đi bên này.” Tiểu nhị của quán lập tức dẫn bọn họ lên lầu.
Phòng không lớn lắm, cũng may là phòng sạch sẽ, tiểu nhị của quán cũng phục vụ rất nhiệt tình.
“Thành chủ, ta ngủ giường.” Vọng Thư vừa vào liền chiếm lấy cái giường.
“Ừm, ta ngủ trên người huynh cũng được.” Thời Sênh thuận miệng nói một câu.
Vọng Thư: “...”
Mỗi lần đều tới bước cuối cùng rồi thì cô lại dừng lại không làm nữa, còn lâu hắn mới cho cô ngủ cùng ấy.
Vọng Thư nằm giang chân giang tay trên giường theo hình chữ Đại (大), chiếm hết cả cái giường luôn.
Thời Sênh đi xuống nhà gọi đồ ăn và nước ấm, bảo tiểu nhị của quán mang lên lầu, còn cô ra ngoài dạo một vòng, nghe những tin đồn đại vớ vẩn bên ngoài.
Đến khi Thời Sênh trở về thì Vọng Thư đã ngủ rồi. Hắn ngủ nghiêng người, tóc tán loạn dưới thân, gương mặt nghiêng hoàn mỹ không tì vết, giống như một tác phẩm nghệ thuật bày trong tủ kính, mỗi bộ phận trên người đều vô cùng hoàn mỹ.
Thời Sênh tiến vào, hắn hé mắt nhìn cô, có thể là nhận ra cô nên hắn lại nhắm mắt vào, lật người ngủ tiếp.
Sau đó hắn lại đột nhiên ngồi bật dậy. Thời Sênh bị dọa nhảy dựng lên, đứng yên tại chỗ nhìn hắn. Hắn ngồi một giây rồi lại tiếp tục nằm xuống theo hình chữ Đại.
Thời Sênh: “...”
Đúng là đồ thần kinh!