Tất cả mọi ngươi đều biết núi nào mà Thanh Diên đi qua đều sẽ sụp đổ.
Thời Sênh tỉnh lại từ trong bóng đêm mịt mờ, da tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng, trong tầm mắt toàn là một mảnh đen kịt, thoáng như bị người ta nhốt vào trong một nơi vừa tối vừa nhỏ hẹp vậy.
Trên người vô cùng đau đớn như bị ai đó dùng dao cắt qua cắt lại, kiểu đau đớn nhập vào trong tận xương tủy.
Đau đau đau...
Không cần duỗi tay ra sờ cũng biết trên người có rất nhiều vết thương. Toàn thân đều dính nhớp khó chịu, chóp mũi ngập tràn mùi máu tươi.
Thân thể mệt mỏi, ngay cả đứng dậy cũng không xong.
Thời Sênh nằm yên tại chỗ một hồi lâu, thấy thân thể hồi lại được một chút sức lực rồi thì mới bò dậy từ mặt đất, ngồi xuống bên cạnh.
Lưng dán lên mặt đá vừa lạnh vừa ẩm ướt, cảm giác mỗi một giây đều như có người nhéo lên vết thương trên người cô.
Bà mẹ nhà nó chứ!
Tức chết mất!
Ông đây lại sắp chết thật đấy à?
Thời Sênh thở hổn hển, tựa hồ như thế thì cảm giác đau đớn trên người mới vơi bớt đi.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng gió cũng chẳng có âm thanh nào khác, hẳn là cô đang ở trong một không gian kín.
Cứ tiếp thu ký ức trước đi đã.
Tên của nguyên chủ là Thanh Diên, đệ tử của Lưu Quang Môn, nhận lệnh sư môn rời núi trợ giúp đệ tử Linh Hạc Tông đi vượt ải.
Chắc chắn không thể nào vô duyên vô cớ đi giúp người khác vượt ải rồi.
Sư môn của Thanh Diên nợ Linh Hạc Tông một ân tình. Lần này Linh Hạc Tông tới tận cửa nhờ cậy, môn phái mới phái họ đi tương trợ.
Thanh Diên là tiểu sư muội trong môn phái, là nhân vật được mọi người nâng đỡ trong lòng bàn tay.
Sư huynh, sư tỷ, sư muội trong sư môn luôn nhường nhịn cô nên cô liền trở thành con người rất tùy hứng.
Lần này xuống núi, Thanh Diên vẫn tùy hứng như thế, nhưng đội ngũ của đối phương lại không ưa cô, mấy lần nổi lên xung đột với nguyên chủ.
Còn chưa tới nơi cần tới thì đã cãi nhau túi bụi rồi.
Ngược lại, Nguyễn Chỉ Mạt lại luôn được đối phương nhất trí khen ngợi.
Nguyễn Chỉ Mạt là một thiếu nữ có tật ở mặt. Trên mặt cô ta có một cái bớt rất lớn, vừa nhìn đã thấy đáng sợ. Ở trong tông môn cũng như ra ngoài, bọn họ luôn lấy việc bắt nạt cô ta làm thú vui.
Nguyên chủ thì ngoại trừ hơi tùy hứng một chút nhưng tâm địa không xấu, chưa từng bắt nạt cô ta bao giờ. Cũng có lẽ là nguyên chủ không muốn để ý tới Nguyễn Chỉ Mạt, cảm thấy bắt nạt cô ta sẽ làm giá trị con người mình cũng hạ thấp xuống theo, vì thế chưa bao giờ ra tay với cô ta.
Nguyễn Chỉ Mạt rất được người của Linh Hạc Tông hoan nghênh. Trái ngược với nguyên chủ kiêu căng, vô lễ, làm người ta chán ghét.
Cũng không biết là do vô tình hay cố ý mà Nguyễn Chỉ Mạt luôn để người của Linh Hạc Tông nhìn thấy cảnh nguyên chủ ngang ngược, kiêu ngạo.
Đây vẫn chỉ là chuyện nhỏ, sau khi đi vào nơi vượt ải, khắp nơi đều là cơ quan.
Nguyên chủ bị Nguyễn Chỉ Mạt kích thích nên không nghe lời sư huynh, sư tỷ mà đi một đường khác. Người của Lưu Quang Môn không thể để cô ta đi một mình, vì thế đành phải đi theo.
Người của Linh Hạc Tông cũng chẳng có cách nào khác, đành phải đuổi theo.
Lúc đầu, đường đi của bọn họ khá an toàn, không hề gặp phải cơ quan gì, cái này làm cho nguyên chủ đắc ý khoe khoang với Nguyễn Chỉ Mạt.
Đúng lúc này, đột nhiên có cơ quan bị kích phát, khiến hai người chết, nguyên chủ lập tức bị dọa.
Sau đó, dường như may mắn đã bị sử dụng hết, một đường đi không ngừng gặp phải cơ quan.
Người bị mất càng lúc càng nhiều. Nguyên chủ hoàn toàn bị dọa cho ngốc luôn, dọc đường đi lúc nào cũng cần được người khác bảo vệ.
Sau đó, bọn họ gặp phải một kiếm trận, nguyên chủ không đuổi kịp cả bọn nên bị nhốt lại trong kiếm trận.
Nhưng nguyên chủ có thể cảm giác được, lúc đó có người đánh lén cô từ phía sau, mà sau lưng cô lúc đó chỉ có Nguyễn Chỉ Mạt mà thôi.
Ký ức của nguyên chủ về những gì xảy ra trong kiếm trận vô cùng hỗn loạn, tóm lại là cô ở lại đây, nằm tại chỗ này.
Di nguyện của nguyên chủ là muốn dạy dỗ cho Nguyễn Chỉ Mạt một trận.
Thời Sênh thò tay quơ quào trong không khí, thở ngắn than dài. Di nguyện của nguyên chủ thật chẳng có chí hướng tí nào, sao không ước chinh phục thế giới đi, để cô vui sướng phá hủy thế giới này một trận.
[Ký chủ, tư tưởng đó của cô thật đáng sợ.] Hệ thống nhảy ra nói.
“Chẳng phải tư tưởng của ta vẫn luôn rất đáng sợ sao?” Thời Sênh nhún vai, “Giờ mi mới biết à?”
[Không, tôi đã biết từ lâu rồi.] Theo trình tự cái đặt thì nó chỉ muốn nhảy ra nhắc nhở Ký chủ một câu mà thôi, vì thế, [Ký chủ cứ lờ tôi đi là được, tôi chỉ nói tùy tiện thế thôi.]
Thời Sênh: “...” Nhị Cẩu Tử, mi càng ngày càng nhát gan.
[...] Tùy tâm.
Trong thế giới này, nguyên chủ cũng có sai, nhưng cái này chẳng liên quan gì tới cô hết. Giờ cô chỉ đang nhập vai vào nhân vật, cho dù nguyên chủ là đại ma đầu giết người không chớp mắt, muốn tẩy trắng bản thân mình thì cô cũng sẽ đi làm thôi.
Vậy thì vấn đề là...
Đây là địa phương quỷ quái nào vậy?
Ông đây phải làm gì mới ra ngoài được đây?
Thời Sênh tự cầm máu cho bản thân trước, tự chơi game trong bóng tối một mình, chờ sau khi thuốc phát huy công hiệu mới chậm rãi đứng lên.
Đây là một cái hố không lớn lắm, đường kính không quá 3m. Có lẽ là nguyên chủ rơi từ trên xuống, bên trên chính là kiếm trận. Cũng không biết hố này là hình thành tự nhiên hay là được bố trí bên dưới kiếm trận như thế nữa.
Nếu nữ chính đã tới nơi này thì nhất định có thể học được tuyệt thế võ công hoặc gặp được ông Bụt.
Nhưng mà khi Thời Sênh cầm dạ minh châu lên nhìn một vòng, đừng nói là tuyệt thế võ công hay ông Bụt gì đó, ngay cả một con gián cô còn chẳng nhìn thấy nữa là.
Trách cô không có mệnh của nữ chính thôi.
Vẫn nên nghĩ cách ra ngoài trước thì hơn, chậc chậc.
...
“Sư huynh, sư muội Thanh Diên...”
Bên dòng suối nhỏ trong vắt, một đám người hoặc ngồi hoặc nằm, trông vô cùng nhếch nhác. Người nào nhìn cũng có vẻ rất mệt mỏi, có người còn bị thương nữa.
Mà lúc này, người đang nói chuyện là một đám người mặc trang phục màu xanh lá, là đệ tử của Lưu Quang Môn. Bọn họ đã trải qua mấy ngày rèn luyện, cuối cùng tiến được vào nơi này.
Nhóm người khác mặc trang phục màu trắng, trên quần áo thêu hoa văn linh hạc màu tối. Đây là đệ tử của Linh Hạc Tông. Bọn họ cũng bị tổn thất không ít người, lúc này đang điều chỉnh lại đội ngũ.
“Chúng ta trở về phải ăn nói thế nào đây.” Sắc mặt của đệ tử của Lưu Quang Môn đều rất kém. Tuy rằng bọn họ cảm thấy Thanh Diên không ra được là đáng đời, dọc đường đã chọc phải nhiều chuyện như thế, nhưng mà bọn họ về thì phải trả lời sư môn thế nào đây.
Phải biết rằng, Thanh Diên là đệ tử quan môn* mà Đại trưởng lão yêu thích nhất.
* Đệ tử quan môn: Đệ tử duy nhất.
Mà bọn họ cũng thật tình lo lắng cho cô ta.
“Chẳng phải tại Nguyễn Chỉ Mạt sao?” Một người oán hận trừng mắt với một cô gái ngồi cách mọi người một đoạn xa.
Cô gái kia đang cúi đầu, nghe thấy có người nhắc tới tên mình thì ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt nghiêng xinh đẹp. Nhìn vào ánh mắt chán ghét của người vừa nói, cô ta lại gục đầu xuống.
“Nếu không phải tại cô ta, sư muội Thanh Diên cũng sẽ không gặp chuyện. Đồ xấu xa này đã hại chết sư muội Thanh Diên của chúng ta.”
“Đúng, là lỗi của đứa con gái xấu xí này. Sư muội Thanh Diên bình thường không thèm nói chuyện gì với cô ta rồi. Lần này cô ta lại đối nghịch với sư muội Thanh Diên ở khắp nơi khắp chốn, rõ ràng là muốn hại sư muội.”
“Sư muội Thanh Diên... Là ta không bảo vệ tốt cô ấy, trở về ta sẽ thỉnh tội với Đại trưởng lão.”
“Ta cũng có trách nhiệm.”
Nguyễn Chỉ Mạt ngồi yên lặng ở bên cạnh, sâu trong đôi mắt đang rũ xuống có mấy phần trào phúng.
Chẳng phải những người này sợ trở về bị hỏi tội nên mới trút hết lỗi lầm lên người cô ta sao?
Nguyễn Chỉ Mạt càng cúi đầu thấp hơn, tóc dài ngăn trở gò má, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vết bớt xanh tím làm người ta phải sợ hãi ở một bên mặt.
Nhưng đúng lúc này...
“Rầm rầm rầm...”
“Có chuyện gì vậy? Động đất sao?”
Mặt đất động nhiên rung động, mọi người nhìn xung quanh không biết ra sao. Bởi vì chấn động nên nước suối cũng phát ra âm thanh kịch liệt, mọi người đều lâm vào cảnh giác.