Boss Là Nữ Phụ

Chương 1814: Sóng Gió Ở Ngục Giam (30)

“Sao bên kia lại có sấm sét nhỉ? Sẽ không có sấm chạy qua chỗ chúng ta chứ?” Trên chiếc máy bay chiến đấu trên không, phi công đang kỳ quái nhìn bầu trời kỳ lạ bên kia.

“Sấm không đến đây đâu, mau làm cho xong nhiệm vụ rồi còn rời khỏi chỗ chết tiệt này.”

“Rõ.”

Máy bay chiến đấu tiếp tục thả bom.

“Cái gì thế kia?” Một phi công bỗng nhiên hét lớn.

Dưới đất có một bóng trắng đang chạy bên cạnh khu nhà tù, dường như đang định vòng qua nhà tù đi ra biển.

“Cũng là đám quái vật kia đúng không? Bên trên đã nói rồi, không được chừa lại một tên nào.” Có người lên tiếng.

“Thế có nổ không?”

“Nổ đi!”

Mục đích họ đến đây chính là tiêu diệt tất cả những sinh vật bất thường trên hòn đảo này. Những thứ đó không nên tồn tại, sẽ tạo ra tai nạn hủy diệt cho loại người. Nếu chúng trốn chạy được ra ngoài, cả thế giới đều sẽ diệt vong.

Mẫn Đông vừa cắt được đuôi Thời Sênh, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, trên trời đã có bao nhiêu bom ném xuống, nổ tung xung quanh hắn. Hai chiếc máy bay chiến đấu xoay tròn trên đỉnh đầu hắn.

Mẫn Đông kinh hãi, hắn đã bị những người này phát hiện rồi.

Hắn cố xông ra khỏi vòng vây, nhưng bom bên trên cứ thi nhau rơi xuống như thể không cần tiền, nổ xung quanh hắn dày đặc, một quả bom rơi đúng vào dưới chân hắn, phá nổ ầm ầm, hắn vô thức dùng cánh để che chắn.

Lông vũ trên cánh bị lửa cháy lan sang, cả chiếc cánh đều bị cháy đen đến mơ hồ.

Một giây sau, hai quả bom rơi xuống theo hai bên, Mẫn Đông bị nổ bắn ra xa, rơi xuống một thảm cỏ. Thảm cỏ cao bằng nửa người che đi thân hình hắn.

“Đã chết chưa?”

“Không biết... đề phòng chẳng may, cho thêm vài quả nữa đi.”

Lại thêm mấy quả bom nửa bị thả xuống nổ bên cạnh Mẫn Đông, ánh lửa thiêu rụi cả một thảm cỏ, giống như ngôi sao lửa trên đồng cỏ. Chớp mắt một cái bên dưới đã biến thành một đám lửa rừng rực cháy.

Máy bay chiến đấu đi lên trên dừng lại một lát, tập hợp với máy bay chiến đấu ở khoảng không trên khu vực nhà tù, hình thành nên một đội quân hình thang nhìn hướng ra biển.

...

Khi Thời Sênh quay lại, lửa lớn đã bao vây toàn bộ nhà tù. Trông Thời Sênh cũng có vẻ chật vật, cô hạ xuống nhà tù, về chỗ cũ tìm Kỷ Ngang.

Xung quanh người hắn phát ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt mênh mông, tâm trạng nơi đáy mắt không rõ ràng, sắc mặt có chút băng lạnh.

Thời Sênh nhảy xuống thiết kiếm, đi về phía hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, “Đừng sợ, tất cả mọi người bỏ rơi anh thì em cũng không bỏ rơi anh.”

Kỷ Ngang giơ tay ra, ôm lấy Thời Sênh, “Ừm.”

Từ xưa đến nay chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân mình có được thứ gì. Quyền lực địa vị, những người bạn giả tạo, thậm chí cả những đồng đội cùng kề vai chiến đâu, hắn đều chưa bao giờ cảm thấy mình thực sự có được. Hắn không cảm nhận được tình cảm chân thành nhiệt huyết từ người khác.

Duy chỉ có cô gái nhỏ này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được sự yêu thích nóng bỏng của cô, sự dịu dàng cưng chiều của cô.

Kỷ Ngang cúi đầu xuống, vùi đầu vào cổ Thời Sênh, nhẹ nhàng cắn cổ cô, chầm chậm dùng sức.

Thời Sênh: “...”

Đệch, quả nhiên vẫn muốn cắn.

Xung quanh ánh lửa chập chờn, hình bóng hai người thân mật chồng lên nhau, không ai có thể chia tách họ được nữa.

Kỷ Ngang giơ lưỡi ra liếm vết cắn do mình tạo ra, bờ môi hắn dán chặt bên tai Thời Sênh, “Thập Lục, không biết có được vinh hạnh để tên của em mang họ của anh không?”

Thời Sênh nghiêng đầu, “Sao lại không phải là để anh mang họ của em?”

“Em có họ sao?” Kỷ Ngang hơi thẳng người lên, nhướng mày hỏi.

Thời Sênh mỉm cười, “Tất nhiên rồi, em họ Thời.”

Thời...

Tâm can Kỷ Ngang bỗng như bị kích động, thốt ra, “Tiểu Sênh.”

“Ấy, anh nhớ lại rồi à?”

Kỷ Ngang mờ mịt nhìn Thời Sênh. Cái tên này đối với hắn vừa quen thuộc vừa xa lạ, hắn cũng không biết tại sao mình lại gọi ra như vậy.

Thời Sênh liếc nhìn biểu cảm của hắn, chỉ có thể khẽ thở dài, “Đi thôi.”

“Tiểu Sênh là ai?” Kỷ Ngang hỏi.

“Từ miệng anh nói ra, chẳng phải nên là em hỏi anh mới đúng chứ?” Thời Sênh kéo hắn lên thiết kiếm. Thiết kiếm vững chắc bay lên không trung, Thời Sênh siết chặt lấy cằm Kỷ Ngang, “Có phải anh có ai sau lưng em không?”

“Anh... không có.”

“Không có thì anh chần chừ cái gì?” Đệch, không phải thực sự là có ai ở bên ngoài đấy chứ?

“Không mà.” Kỷ Ngang lắc đầu, “Anh không biết Tiểu Sênh là ai, anh chỉ cảm thấy cái tên này rất quan trọng đối với anh... giống như em vậy.”

Cảm giác này rất kỳ lạ, hắn không thể nào cảm thấy đối phương rất quan trọng chỉ vì một cái tên, nhưng bây giờ hắn lại cứ có thứ cảm giác ấy.

Thời Sênh vui vẻ dán chặt lấy đôi môi hắn, “Sau này anh sẽ hiểu thôi.”

“Em biết cô ấy là ai sao?” Nhưng Kỷ Ngang vẫn không nắm được trọng điểm trong lời nói của Thời Sênh.

“Em nói là em thì anh có tin không?”

Kỷ Ngang bình tĩnh nhìn Thời Sênh, một lát sau nghiêm túc nói: “Anh tin.”

...

Nhà tù đã bị phá hủy toàn bộ, những thứ bên trong đều bị lửa thiêu trụi, những thí nghiệm vô nhân đạo, những suy nghĩ đáng sợ đó, đều không có ngày được nhìn lại ánh mặt trời nữa.

Những người rời đi không hề có dị biến, có lẽ bởi vì dị biến phải ở khu F, nơi đó có thể tồn tại thứ gì, những nhân viên nghiên cứu đó đã làm ra được thứ gì ở nơi đó, không một ai biết.

Kỷ Ngang không định quay về, cùng Thời Sênh tìm một thị trấn nhỏ để chung sống. Chuyện của nhà tù, hai người đều không nhắc lại nữa.

Thế nhưng Thời Sênh đã nhanh chóng cảm nhận được câu nói cô sắp chết của Mẫn Đông là có ý gì, sức khỏe cô ngày một kém đi, giống như người già, hữu khí vô lực.

Thời Sênh nhìn tay mình đến thất thần, cô còn có bao nhiêu thời gian nữa?

Nếu cứ tiếp tục như thế này, có lẽ cô cũng không còn bao nhiêu thời gian.

Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy Thời Sênh từ đằng sau, Thời Sênh đặt tay xuống, “Kỷ Ngang...”

Kỷ Ngang giơ tay ra nâng mặt cô lên, lời nói của cô bị kẹt lại trong cổ họng. Hai người triền miên từ phòng khách đến phòng ngủ. Tinh thần Kỷ Ngang rất tốt, nhưng Thời Sênh có chút lực bất tòng tâm.

“Kỷ Ngang, Kỷ Ngang... đừng mà.” Thời Sênh đẩy Kỷ Ngang ra, cô rất mệt.

Kỷ Ngang không cử động, đè trên người cô, chống người nhìn cô, “Có phải em đang giấu anh điều gì không?”

“Em...”

“Nghĩ kỹ rồi nói.” Kỷ Ngang càng dán lại gần Thời Sênh hơn.

Thời Sênh hít một ngụm khí lạnh, nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn, “Kỷ Ngang!”

“Hử?” Vẻ mặt Kỷ Ngang có vài phần tà khí, “Muốn à?”

“Cút xuống dưới!” Thời Sênh giận dữ, mẹ kiếp, được đằng chân lân đằng đầu đấy à!

“Anh không đấy.” Kỷ Ngang đè người xuống, “Trừ khi em nói cho anh biết, em bị sao vậy?”

“Em sắp chết rồi!” Thời Sênh giận dữ nói, “Xuống ngay, em không còn sức nữa rồi.”

Kỷ Ngang ngẩn người, dường như quên cả hít thở. Rất lâu sau, đôi lông mi dài khẽ chớp, hắn bỗng có cảm giác chân tay luống cuống, “Thập Lục... Sao lại thế? Lần trước anh mới đưa em đi kiểm tra, không có vấn đề gì mà. Em lừa anh có đúng không? Anh không làm nữa, em đừng dọa anh.”

Kỷ Ngang muốn rút người rời đi, nhưng Thời Sênh đã đè hắn lại.

Dáng vẻ hoảng hốt đó của Kỷ Ngang, bỗng khiến lòng Thời Sênh mềm nhũn. Cô vỗ nhẹ lưng hắn, “Em không lừa anh, có lẽ là em sắp chết thật rồi. Nhưng anh đừng sợ, em sẽ không bỏ lại anh đâu.”

Kỷ Ngang ôm lấy Thời Sênh, “Có phải là... chuyện lần trước không?”

“Có lẽ thế.”