Boss Là Nữ Phụ

Chương 1773: Đại Thần Nghiện Game (30)

Với chuyện này, Thời Sênh chỉ cắn hạt dưa và kể cho Dư Quý nghe mấy câu, còn lại chẳng có phản ứng gì, nên giết người thì giết người, chuyện gì cần làm thì vẫn cứ làm.

Nhân vật chính của kênh Thế giới vẫn cứ luôn là cô.

Mà mấy ngày nay, Nhất Tiếu Khuynh Thành lại im lìm hơn trước. Tất cả mọi người đều cho rằng cô ta chột dạ. Vì thế dưới tác động quạt gió thêm củi của nhóm người Lưu Huỳnh, trên kênh Thế giới toàn là lời mắng chửi Nhất Tiếu Khuynh Thành mà thôi.

Chỉ có Thời Sênh biết, con hàng này đang nghiên cứu cách vượt ải phó bản, căn bản chẳng thèm quan tâm chuyện về cái topic kia.

[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ, tôi cảm thấy phó bản kia là để chuẩn bị cho cô đấy.

Nhất Tiếu Khuynh Thành đột nhiên gửi tin nhắn sang.

[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ, cô hãy đi phó bản với bọn này một lần đi mà?

Bọn họ đã vào phó bản bao nhiêu lần như thế, nhưng lần nào cũng thất bại cả.

[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ, chị nói gì đi, tôi biết cô ở đó mà.

[Mật] Ông Nội Bây: Không đi.

[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ, đừng có lạnh lùng thế nữa mà, tôi xin chị hãy nhiệt tình, hãy cho tôi sự ấm áp đi mà.

[Mật] Ông Nội Bây:...

Nữ chính chắc chắn lại quên uống thuốc rồi.

Nhất Tiếu Khuynh Thành bám riết mấy ngày liền. Cho dù Thời Sênh kéo vào danh sách đen hay che chắn, cô ta đều có thể tìm được cô một cách khó hiểu, trên kênh Thế giới còn nghĩ hai người là les.

Thời Sênh bị chọc giận, lập tức mở chế độ giết người.

Nhất Tiếu Khuynh Thành bị giết cũng không giận, ngược lại vẫn cứ tung ta tung tăng bám đít cô.

Vì thế, trên kênh Thế giới liên tục diễn vở les + ngược luyến.

Đảng hóng chuyện có trí tưởng tượng lớn cỡ nào, bạn sẽ vĩnh viễn không thể tưởng tượng được đâu.

[Lân cận] Ông Nội Bây: Đừng có đi theo ta nữa!

[Lân cận] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Tôi đi giết người với cô mà, chị nhỏ.

[Lân cận] Ông Nội Bây: Con mẹ nó, cô đi tặng đầu người hay là đi thu đầu người thế hả?

[Lân cận] Nhất Tiếu Khuynh Thành:... Chẳng phải tôi đã giải thích với cô rồi sao? Lần trước là lỡ tay, là lỡ tay thật mà.

[Lân cận] Ông Nội Bây:...

[Lân cận] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Thật mà, lần này tôi sẽ giết người tuyệt đối nghiêm túc.

Thời Sênh không nhịn được trợn mắt lên. Nhưng khi truyền tống vào đấu trường, Nhất Tiếu Khuynh Thành lại may mắn trở thành đồng đội của cô, có lẽ vì lần trước trải qua màn tặng đầu người quá thảm khốc nên lần này Nhất Tiếu Khuynh Thành không dám nữa.

Kỹ thuật thao tác của Nhất Tiếu Khuynh Thành rất giỏi, hợp với Thời Sênh trở thành một tổ hợp vô địch, không cần mang theo Dược sư cũng có thể quét ngang chiến trường.

Có lẽ cô ta đã nghĩ ra quy luật gì đó nên mấy ngày nay luôn vào chiến trường giết người cùng Thời Sênh mà không đề cập tới chuyện vào phó bản nữa.

Nhưng mà cô ta đã coi thường định lực của Thời Sênh.

[Lân cận] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ, tôi ở cạnh cô lâu thế rồi, cô không nhìn công lao cũng phải thấy khổ lao của tôi chứ, đi với tôi một lần đi mà!

Nhất Tiếu Khuynh Thành không nhịn được nữa, cái phó bản kia đã ngâm quá lâu rồi.

[Lân cận] Ông Nội Bây:...

Đối với nhiệt tình chấp nhất của nữ chính đại nhân, cô còn biết làm sao bây giờ?

[Lân cận] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đi nhé chị nhỏ~

[Lân cận] Ông Nội Bây: Thời gian?

[Lân cận] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Yeah, 8 giờ tối nay nhé.

Tối nào Gió Tuyết Không Về và Cành Hoa Cố Ý cũng dẫn người vượt ải, tuy rằng lần nào cũng không qua được.

[Lân cận] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Cứ vậy nhé, 8 giờ, 8 giờ, 8 giờ, nhớ kỹ nha chị nhỏ.

[Lân cận] Ông Nội Bây:... Giờ cô có thể chim cút được chưa?

[Lân cận] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chim cút đây, chim cút ngay đây.

Thời Sênh buông máy tính, đứng lên uống nước. Thượng Thư cầm tài liệu đi vào, giương mắt nhìn Thời Sênh: “Cô chủ, một chút nữa sẽ có một bữa tiệc, cậu Ba muốn đưa cô đi dự. Cô đi chọn lễ phục với tôi được không?”

“Tiệc gì?” Đây là lần đầu tiên Dư Quý dẫn cô ra ngoài.

“Một bữa tiệc sinh nhật.”

“Ồ.”

Thượng Thư dẫn theo mấy người đưa Thời Sênh rời khỏi công ty, tới cửa hàng lễ phục gần đó chọn đồ. Lúc trước Dư Quý không định đưa cô ra ngoài nên cũng không chuẩn bị lễ phục gì cả.

Bây giờ Thời Sênh ngoan ngoãn như thế, hắn cũng không nỡ nhốt cô cả ngày trong nhà, vì thế mới định đưa cô ra ngoài một chuyến.

Chọn lễ phục xong, xe của Dư Quý đã chờ sẵn ở bên ngoài, Thời Sênh xách váy đứng bên ngoài xe.

“Đẹp không?” Cô xoay một vòng, làn váy to rộng xoay tròn thành một đường, lễ phục cũng không trang trí phức tạp gì nhưng nhìn vẫn rất đáng yêu.

“Em mặc gì cũng đẹp cả.” Trong nhà có rất nhiều quần áo nhưng cô không thích những thứ đó lắm, không có việc ra ngoài thì toàn mặc quần áo ngủ, ra ngoài cũng chỉ mặc tùy tiện một hai bộ, hôm nào tâm tình tốt mới lựa chọn kỹ hơn một chút.

Thời Sênh lên xe, ngồi sát cạnh Dư Quý, ôm lấy cổ hắn. Dư Quý cười và đóng cửa xe lại. Nụ cười đó bị Thượng Thư đang đứng bên ngoài nhìn thấy, vẻ mặt ông ta lập tức như nhìn thấy ma vậy.

Cậu Ba nhà ông ta lại có thể cười như vậy sao?

Thượng Thư ngẩng đầu nhìn lên trời, hôm nay mặt trời mọc từ phía nào ra thế?

Xe của Dư Quý dừng trước một khu biệt thự. Người đón khách đứng ở cửa lập tức tiến lên. Thời Sênh xuống xe trước, đưa mắt đánh giá biệt thự cách đó không xa.

“Dư tổng, hoan nghênh.” Người đàn ông ở bên cạnh mỉm cười lên tiếng. Thời Sênh đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một người mặt đồ vest đang đi tới, tuổi khoảng 40 gì đó.

Dư Quý xuống xe, giọng trầm thấp: “Cố tổng.”

“Vị này là?” Ánh mắt vị Cố tổng kia hơi dừng trên người Thời Sênh. Ông ta không nhớ là Dư gia lại có một bé gái nào như thế này.

Dư Quý còn chưa lên tiếng, Thời Sênh đã đáp thay.

“Vợ nuôi từ bé.”

Cố tổng kinh ngạc, sau đó lại nhìn Dư Quý, không nói đùa đấy chứ?

Dư Quý không phản bác, hiển nhiên là đồng tình với lời của Thời Sênh.

Cố tổng: “...” Dư Quý là người khó nắm bắt, lại có quan hệ rất tốt với Tam hoàng tử, ông ta vẫn nên đừng chọc vào thì hơn.

Ông ta cười xấu hổ: “Mời Dư tổng vào trong, mời cô bé vào nhé!”

Bữa tiệc tổ chức ở vườn hoa tại sân sau biệt thự. Ở giữa vườn còn có một bể bơi, có mấy đứa trẻ con đang chơi đùa, mấy đứa lớn hơn thì đứng bên cạnh phụ huynh chào hỏi người khác.

“He, nhóc con.”

Tam hoàng tử không biết từ đâu chui ra, đột nhiên xuất hiện trước mặt Thời Sênh. Dư Quý kéo Thời Sênh ra sau mình theo phản xạ có điều kiện.

Tam hoàng tử vẫn mặc một thân màu hồng nhìn có vẻ rất nữ tính, còn có một từ càng sát hơn đó là GAY.

“Dư Quý, buông tay!” Thời Sênh trừng mắt với Dư Quý.

Dư Quý khẽ thả lỏng tay, đưa tay nhỏ của cô lên nhìn, vừa rồi hắn siết hơi mạnh nên tay đã đỏ lên: “Có đau không?”

“Anh nói thử xem?” Bắt nạt ông nhỏ người chứ gì.

“Xin lỗi.” Trong đáy mắt Dư Quý có sự áy náy, quả thực vừa rồi hắn không cố ý.

“Lo lắng thế làm gì?” Tam hoàng tử ngả ngớn, “Bản hoàng tử còn chưa thấy cậu lo lắng như thế bao giờ đâu nhé.”

Dư Quý không thèm để ý tới hắn, dắt Thời Sênh đi vào bên trong.

Tam hoàng tử đuổi kịp hai người: “Này Dư Quý, có phải cậu nhìn gà hóa cuốc rồi không hả, ở đây dù gì cũng toàn là quan to hiển quý đấy.”

“Cậu rảnh lắm hả?”

“Đâu có rảnh, không phải tôi nhìn thấy cậu nên cố ý vứt bỏ người đẹp, tới đây chào hỏi cậu sao hả? Cậu lại còn xụ mặt với tôi, kiếp trước tôi nợ cậu cái gì à?”

“Giờ cậu có thể đi được rồi đấy.”

“Lại thế nữa rồi, dù sao giờ cậu cũng có người đẹp bên cạnh rồi.” Tam hoàng tử nhìn Thời Sênh cười xấu xa, phỏng chừng định giơ tay ra véo má Thời Sênh nhưng lại bị sự lạnh nhạt của Dư Quý cắt sạch móng vuốt, thế nên đành nhún vai: “Quả thực là không thể chạm vào một chút nào.”

Ánh mắt của Dư Quý rất rõ ràng, không được chạm vào.