Boss Là Nữ Phụ

Chương 1749: Đại Thần Nghiện Game (6)

Thời Sênh lập tức đứng lên. Dư Quý đứng ở cửa chờ cô đi tới. Lúc cô tới gần hắn liền xách cô đi về phía giường.

Thời Sênh tay chân đều nhỏ, chỉ bằng một tí sức lực, sao có thể là đối thủ của người trưởng thành như Dư Quý được.

“Ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mai dậy lại chơi.” Dư Quý đắp chăn cho cô, nhìn cô chăm chú, trong mắt hơi sầm xuống như thể nếu cô còn chống lại thì hắn sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ vậy.

Thời Sênh giận: “Anh can thiệp vào tự do của em thì cũng thôi đi. Giờ anh còn muốn xen vào việc em có ngủ hay không. Có phải anh quản quá rộng rồi không!”

Bóng đêm trong mắt Dư Quý càng sâu hơn: “Nghe lời.”

“Không!” Thời Sênh há miệng cắn lên tay hắn, nhân lúc hắn bị đau thả tay ra liền tụt xuống giường, đứng ở đối diện Dư Quý.

Quanh thân Dư Quý tản ra hơi thở âm trần, ánh mắt nặng nề nhìn Thời Sênh, nhiệt độ trong phòng như giảm xuống không ít.

Thời Sênh không nhịn được rùng mình, mẹ kiếp, dọa chết bản cô nương rồi!

“Lại đây.” Giọng Dư Quý còn nặng nề hơn trước, mơ hồ còn có một thứ cảm xúc khác đang bị đè nặng.

“Không.”

Mắt Dư Quý tối sầm, đôi con ngươi đen như mực của hắn không hề có một tia ánh sáng nào, chỉ có vực sâu vô tận, âm u và tà khí tràn ngập trong vực sâu đó làm cho người ta lạnh người.

Thời Sênh nhíu mày, lại là tính cách mà cô ghét nhất.

Dư Quý và cô nhìn nhau tới một phút đồng hồ. Sau đó hắn xoay người đi ra khỏi phòng. Cửa phòng không khóa lại nhưng bên ngoài có người đứng nên cô có chạy ra ngoài cũng sẽ bị bắt lại.

Dư Quý đi một lúc lâu mới quay về, trong tay là một cái chăn. Hắn bật lại nguồn điện của máy tính, vòng qua giường dùng chăn bọc lấy Thời Sênh rồi bế cô đi về phía cái máy tính.

Hắn ôm cô ngồi vào trước máy tính. Thời Sênh vóc dáng nhỏ lọt thỏm trong lòng hắn, nhìn từ đằng sau thì quả thực chẳng nhìn thấy người đâu hết.

Dư Quý thuần thục mở game ra, lúc đăng nhập thì hơi dừng một chút rồi nhanh chóng nhập một chuỗi mật khẩu vào.

“Anh giám sát em.” Thời Sênh nhíu mày không vui.

“Ừm.” Dư Quý đáp một tiếng.

Thời Sênh: “...” Anh làm thế em rất khó nói tiếp đấy. Thành thật như thế có tốt lắm không?

Hắn điều chỉnh vị trí của Thời Sênh một chút. Thời Sênh duỗi tay định cầm lấy chuột thì hắn lại giữ chặt con chuột không chịu buông. Tầm mắt hắn hơi rủ xuống, nhìn cô bé trong lòng mình: “Một tiếng là phải ngủ.”

Hiện tại cô đang rất tỉnh táo, lúc trước đã ngủ quá nhiều nên giờ chẳng buồn ngủ tí nào. Ngủ cái gì mà ngủ chứ, cô muốn tu luyện.

Cuộc đời mà không luyện game thì có khác gì cá khô đâu.

“Cho em đi mà.” Thời Sênh cầm lấy tay Dư Quý lay lay, giọng mềm mại, quả nhiên vẻ mặt Dư Quý hơi giãn ra nhưng vẫn không chịu buông tay như thể cô mà không đồng ý thì hắn sẽ không cho phép cô vậy.

Kiếm của ông đâu!

Thời Sênh nhìn bốn tay chân ngắn cũn của mình. Cô cũng không thể dùng kiếm chém chết hắn, thế nên với giá trị vũ lực hiện tại của cô thì chắc chắn là chỉ ăn thiệt mà thôi.

“Được rồi, thì một tiếng.” Lúc nên cúi đầu thì nên cúi đầu, huống chi đây còn là vợ mình, chẳng có gì ghê gớm hết.

Dư Quý buông tay ra, đẩy con chuột vào tầm với của cô, cả người hơi dựa về sau, một tay ôm eo cô để đề phòng cô ngã xuống.

Động tác của hắn chẳng có gì mờ ám, giống như một người anh bế một cô em ham chơi vậy.

Thời Sênh lại đăng nhập trò chơi. Phía Trước Có Quái vẫn đang đứng tại chỗ, mà xung quanh cô toàn người là người, cô vừa online đã chết.

Thời Sênh: “...”

Đây là game đầu tiên ông chơi mà phải ăn hành nhiều thế này.

“Anh cho em cái tài khoản gì thế hả?” Thời Sênh quay đầu hỏi người đằng sau. Dư Quý khép hờ mắt, nhìn lên màn hình một cái rồi lại chẳng nói gì.

“Anh cố ý!” Thời Sênh giận.

“Ừ.” Dư Quý vẫn thành thật trước sau như một.

Thời Sênh: “...” Giỏi lắm.

Thật thà thế này làm ông chẳng có cơ hội ra tay.

Thời Sênh về điểm sống lại. Cô không tin một cái game chết tiệt có thể đùa chết được cô. Trước giờ chỉ có cô chơi sập game mà thôi.

[Lân cận] Phía Trước Có Quái: Vừa rồi cô rớt mạng mà?

Không hiểu tại sao Phía Trước Có Quái cũng chết quay về, hiện tại đang đứng ngay bên cạnh cô.

[Lân cận] Ông Nội Bây: Xảy ra chuyện gì thế?

Tuy vừa rồi cô chỉ nhìn qua nhưng ở Thanh Thảo Đường có rất nhiều người chơi. Nửa đêm không ngủ được mà còn tụ tập về Thanh Thảo Đường tu tiên, có bệnh à?

[Lân cận] Phía Trước Có Quái: Xem kênh Thế giới đi, một xô máu chó luôn. Chậc chậc, không ngờ sever này vừa mới mở mà đã có trò hay để xem như vậy.

Thời Sênh mở kênh Thế giới. Tin tức trên kênh Thế giới đổi mới quá nhanh. Thời Sênh kéo chuột nửa ngày mới tìm được tới đúng đề tài.

Đại khái câu chuyện về hai người chơi Nhất Tiếu Khuynh Thành và Lưu Huỳnh Ngưng Sa gặp nhau ở Thanh Thảo Đường. Nhất Tiếu Khuynh Thành cướp BOSS của Lưu Huỳnh Ngưng Sa. Thế là Ngưu Huỳnh Ngưng Sa liền dẫn theo một đám bạn bè thân thích tới giết Nhất Tiếu Khuynh Thành.

Nhất Tiếu Khuynh Thành là ai chứ?

Hiện tại ở sever Cẩm Giang Xuân này, người có cấp cao nhất là 48, Nhất Tiếu Khuynh Thành cấp 45, là người chơi nữ có tiếng tăm lừng lẫy trên bảng xếp hạng.

Kết quả bị tụt mười hai cấp, nếu còn tiếp tục có thể bị giết về cấp 0 luôn.

Nhưng Nhất Tiếu Khuynh Thành cũng là người cứng đầu cứng cổ, không chịu thua cũng không offline.

[Thế giới] Ông Nội Bây: Bản đồ cấp 10 lấy đâu ra BOSS?

Thời Sênh tiện tay tung một câu đó lên. Hệ thống không ngừng nhắc nhở cô gửi tin thất bại.

Mẹ kiếp, lại đòi tiền.

Thời Sênh quay đầu nhìn Dư Quý. Anh giai già nhìn cô, sắc mặt không rõ vui hay buồn. Thời Sênh chớp mắt với hắn, gương mặt như bánh bao vừa béo vừa mềm. Một hồi lâu, hắn mới động đậy, hai cánh tay từ phía sau vòng qua Thời Sênh, những ngón tay thon dài gõ trên phím mấy cái, kết nối nhân vật của cô với một tài khoản ngân hàng.

“Anh thật tốt bụng.” Thời Sênh ngẩng mặt hôn bẹp lên má hắn một cái.

Hình như Dư Quý hơi cười nhưng sau đó lại khôi phục lại bình thường, ngồi dựa lại vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

[Thế giới] Ông Nội Bây: Bản đồ cấp 10, BOSS ở đâu ra?

Trong trò chơi mà không gây rối thì còn chờ tới lúc nào chứ?

Gây rối thôi!

Sống ảo thôi!

[Thế giới] Kẻ Báo Thù: Nói đúng lắm, ta nhớ Thanh Thảo Đường không có BOSS mà. Lưu Huỳnh Ngưng Sa kiếm quái ở đâu ra chứ?

[Thế giới] Bánh Quẩy Nhúng Sữa Đậu Nành: Ta còn tưởng ta nhớ lầm, đang nghĩ các sever khác đều không có BOSS, sao tự nhiên ở Cẩm Giang Xuân lại xuất hiện BOSS ở Thanh Thảo Đường chứ.

[Thế giới] Ta Nói Cho Ngươi Biết: Vậy chẳng phải là Lưu Huỳnh Ngưng Sa nói dối à?

[Thế giới] Lưu Huỳnh Sương Tuyết: Có BOSS, thật đấy!

[Thế giới] Lưu Huỳnh Phi Tiên: Đúng là cô ta đã cướp BOSS của chúng ta.

[Thế giới] Kẻ Báo Thù: Có ảnh chụp không? Vừa rồi chỉ các ngươi ở đó, chỉ có các ngươi nói thế chứ chúng ta đều không nhìn thấy.

[Thế giới] Bánh Quẩy Nhúng Sữa Đậu Nành: Dù thật sự có thì các ngươi cũng thật quá đáng. Nhất Tiếu Khuynh Thành dù có cướp BOSS của các ngươi thì cũng tới nỗi phải luân bạch* người ta không? Thù này có gì đâu chứ!

*Luân bạch: Tẩy trắng, một hình thức đồ sát trong game, trong đó người bị luân bạch sẽ bị giết cho đến khi về tới cấp thấp nhất.”

[Thế giới] Trên Thương Trường Chỉ Nói Chuyện Làm Ăn: Thế giới đàn bà thật đáng sợ.

[Thế giới] Nhân Cẩu Thù Đồ: Ha ha ha, không phải các ngươi lấy cớ để bắt nạt người ta đấy chứ?

[Thế giới] Lưu Huỳnh Ngưng Sa: [Ảnh] [Ảnh]

Vai chính không nói gì, chỉ cao ngạo quăng lên hai tấm hình. Bối cảnh bên trên quả thực là Thanh Thảo Đường. Một con BOSS chưa từng thấy bao giờ đứng ở giữa, mà mấy cô nàng bắt đầu với cái tên Lưu Huỳnh đang vây công con BOSS đó.