Boss Là Nữ Phụ

Chương 1709: Cơn Giận Của Thần Biển (3)

Thời Sênh nhổm dậy khỏi thùng sắt, đảo mắt nhìn ra bên ngoài. Trời sắp tối, nhiệt độ cũng đang dần giảm xuống, không làm người ta khó chịu như trước nữa.

“Tôi tìm thấy ở đây.” Thời Sênh trả lời một tiếng cho có lệ rồi bò ra khỏi thùng sắt. Đuôi cá vừa rời khỏi mặt nước liền tự động hóa thành hai chân. Đôi chân mảnh khảnh lộ ra trong không khí. Cô gái tóc vàng còn chưa nhìn thấy rõ thì đôi chân đã được vải dệt mềm mại che kín.

Cô gái tóc vàng nhìn khắp xung quanh, nơi này toàn là đồ linh tinh. Bên trong có những gì cô ta cũng chẳng rõ ràng lắm, nên rốt cuộc thứ này ở đâu ra thì cô ta chẳng biết được. Nhưng cô gái này chưa từng rời khỏi đây, chắc là tìm được ở đây thật rồi.

“Vậy cô lấy nước ở đâu ra?”

“Tôi chính là người cá, có thể khống chế nước cũng là chuyện bình thường thôi mà.” Thời Sênh tiếp tục nói lung tung. Bình thường người cá không thể khống chế được nước. Nghe nói tộc trưởng tộc người cá thì có thể. Nhưng nguyên chủ chỉ là một người cá bé nhỏ, căn bản chưa gặp tộc trưởng bao giờ nên chuyện này có thật hay không thì cô cũng không rõ ràng cho lắm.

Cô gái tóc vàng rất tin lời Thời Sênh. Cô ta buông thùng nước xuống, lấy ra từ trong người hai cái giống như bánh mì: “Cô có ăn cái này không?”

“Không đói.” Đúng là Thời Sênh không cảm thấy đói. Người cá tìm thức ăn trong biển không hề khó khăn nên mỗi lần đều ăn rất no, có như thế mới không mất thời gian cả ngày đi vồ mồi.

Cô gái tóc vàng thẹn thùng thu đồ ăn lại, “Tôi cũng không biết các cô ăn gì nữa…”

“Tên cô là gì?” Thời Sênh ngồi trên mép thùng sắt, thắt lại đai lưng rồi nghiêng đầu nhìn cô gái tóc vàng.

Cô gái tóc vàng nhìn vào đôi mắt màu xanh lam thì không khỏi chấn động, có cảm giác như linh hồn bị đánh trúng vậy, thật sự muốn trầm luân vào trong đôi mắt xanh thẳm đó.

Cô ấy thật đẹp!

Đẹp hơn bất kỳ ai mà cô ta từng gặp.

“Tôi, tôi là Cynthia.” Cô gái tóc vàng đỏ mặt đáp.

“Tên nghe rất êm tai.” Thời Sênh khua chân, chờ bên ngoài tối hơn rồi mới nhảy xuống, “Cô biết thuyền cứu sinh ở chỗ nào không?”

Cynthia gật đầu: “Biết, cô… hỏi cái này để làm gì?”

Cô muốn chạy trốn thì chẳng phải chỉ cần nhảy vào trong nước là được rồi sao?

“Bây giờ tới chỗ thuyền cứu sinh đi, rời khỏi con thuyền này.”

“Tại sao?” Cynthia nhìn người cá đẹp tới mức khó tin ở trước mặt mình, vẻ mặt hoang mang.

Thời Sênh nở một nụ cười ác liệt: “Bởi vì, con thuyền này sẽ chìm.”

Cynthia trừng mắt: “Cô muốn báo thù sao? Không được, cô không thể đi lại trên thuyền, cô sẽ bị bọn họ bắt đấy. Bọn họ sẽ treo lên cô giống như trước đây, cô sẽ chết như những người cá khác.”

Thời Sênh nhìn Cynthia với ánh mắt quái dị: “Cô là con người thì nên bênh vực con người mới đúng, tại sao lại bênh vực tôi?”

Phản ứng đầu tiên của cô ta lại là nhắc cô không thể đi lại trên thuyền.

Còn dám chứa chấp người cá, đây là chuyện mà một người bình thường có thể làm được sao?

Ở thế giới này, người cá trong truyền thuyết của loài người là một sinh vật cực kỳ hung tàn, thường xuyên dụ dỗ các thủy thủ trên thuyền rồi ăn thịt họ.

Mặt Cynthia lộ ra vẻ chua xót, “Đám người trên thuyền này có ai là người tốt đâu. Tôi cũng bị bắt cóc tới đây.”

Cynthia không nhớ rõ mình là người nơi nào vì cô ta bị bắt đi từ lúc còn rất nhỏ. Lúc đó người trên thuyền này buôn bán người nên vốn dĩ cô ta cũng bị bán đi. Nhưng lúc đó vì trốn vào một góc nên đến tận khi giao dịch kết thúc, cô ta mới bị người ta phát hiện ra.

Khi ấy, cô ta cải trang như một thằng nhóc nên bị người ta ném lên thuyền này, chuẩn bị lần sau sẽ bán.

Nhờ sự nỗ lực làm việc của cô ta, có lẽ bọn họ cảm thấy cô ta có thể dùng được, lại biết nghe lời nên sau đó cũng chẳng ai nhắc tới việc bán cô ta đi nữa. Cô ta được giữ lại trên thuyền, thường ngày làm việc quét tước và nấu nướng.

Về sau, cô ta bị phát hiện là con gái, nhưng những người kia cảm thấy cô ta đã ở trên thuyền lâu như thế, dù nuôi một con chó thì cũng thấy có chút cảm tình, tính ra đến giờ cũng đã được bảy, tám năm rồi. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều lênh đênh trên biển, dù có cập cảng thì cô ta cũng không được xuống tàu…

“Cô mới hơn mười tuổi thôi à?” Thời Sênh kinh ngạc.

“Không giống sao?” Cả ngày cô ta làm không hết việc, hầu hạ không hết người, sao có thể giống một thiếu nữ chứ.

“Đúng là chẳng giống.” Thời Sênh thành thật gật đầu.

Cynthia tuy biết đó là sự thật nhưng trong lòng vẫn thấy rất khó chịu.

“Quá cao!” Cynthia cao cũng ngang ngửa nguyên chủ. Nguyên chủ đã có chiều cao của người trưởng thành trong khi Cynthia vẫn còn chưa thành niên.

Cứ như thế thì tới lúc trưởng thành sẽ thành người khổng lồ luôn à?

Người cá cũng có, nói không chừng người khổng lồ cũng có luôn ấy nhỉ?

Cynthia tưởng Thời Sênh nói về khuôn mặt của mình, ai ngờ cô lại nhắc tới chiều cao, gương mặt hơi thô ráp hiện lên vẻ thẹn thùng: “Mấy năm nay tôi lớn rất nhanh… nên mới cao như thế.”

Thời Sênh gật đầu, có người chỉ cao lên trong vòng hai năm sau đó không bao giờ cao thêm được nữa.

Cynthia nhìn Thời Sênh rồi lại trả lời vấn đề ban đầu kia: “Tôi từng được người cá cứu. Lần đó thuyền gặp phải bão gió, nếu không có người cá cứu thì tôi đã sớm chết rồi. Tôi biết cô vô tội, bọn họ lại đối xử tàn nhẫn với cô như thế. Tôi không dám lên boong tàu, may là lúc cô chạy trốn lại gặp được tôi. Tôi không thể cứu những người cá khác nhưng có thể giúp cô, tôi nhất định sẽ cứu cô.”

Thời Sênh nhướng mày, cô bé này còn trải qua kỳ ngộ như thế cơ à?

“Trời tối rồi.” Thời Sênh nhìn qua khe hở ra bên ngoài, trời bên ngoài đã tối đen rồi, “Cô đi lấy thuyền cứu sinh đi, cho cô nửa giờ.”

Rồi ông đây sẽ ném nổ con thuyền này.

Hưng phấn thật!

[…] Có bệnh, quả nhiên Ký chủ biết đây là thế giới giả thuyết nên sẽ làm xằng làm bậy.

Thế giới hiện thực tuy rằng cũng sẽ làm xằng làm bậy nhưng rốt cuộc vẫn có điểm cố kỵ.

Chủ nhân, biện pháp của ngài vô dụng rồi! Ký chủ là người mà ngài có thể lừa nổi sao? Ngay từ đầu người ta đã không tin tưởng ngài rồi. Chủ nhân đần độn làm hại bản Hệ thống rồi.

Cynthia nhìn Thời Sênh với vẻ không biết phải làm sao.

Trên người cô ấy có khí thế khiến người ta không dám phản bác, loại khí thế này ngay cả thuyền trưởng của cô ta cũng không có được.

Cynthia chần chừ trong giây lát rồi nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, dịch mông ngồi lên thiết kiếm rồi thu cái thùng sắt vào trong không gian.

Đợi trong phòng chứa đồ thêm nửa giờ Thời Sênh mới lao ra khỏi đó, trực tiếp bay lên chỗ cao nhất của con thuyền.

Người phía dưới còn chưa biết thứ gì vừa bay lên thì đã có tiếng nổ mạnh vang lên từ một bên sườn thuyền, toàn bộ thân thuyền bị nổ nghiêng đi, ánh lửa phóng lên cao.

“A!”

“Có kẻ địch!”

Từ trong khoang thuyền có không ít người lao ra, có người cầm súng chĩa xuống mặt biển nhưng trên mặt biển gió êm sóng lặng, hoàn toàn không thấy một bóng ma nào chứ đừng nói là kẻ địch.

Có người đần mặt ra nhìn lửa lớn đang cháy hừng hực.

Thời Sênh ngồi ở trên cao, ánh mắt nhìn xuống bên dưới boong thuyền. Ở đó có treo mấy người cá, cái đuôi dài quét xuống đất lay động theo sự tròng trành của con thuyền nhìn vô cùng thê lương.

Người cá chết rồi thì dù ở trên bờ, cái đuôi cũng sẽ khôi phục lại.

Thời Sênh hừ một tiếng, lại tiếp tục ném cầu năng lượng xuống.

“Bang bang bang bang…”

Vô số những tiếng nổ mạnh cắt xé màn đêm, ánh sáng nở rộ trên mặt biển. Một con thuyền đang yên đang lành liền chìm nghỉm chỉ trong vài cái chớp mắt, ngay cả mảnh vỡ của thuyền cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ có vô số tiếng kêu cầu cứu vang lên khắp trên mặt biển.