Boss Là Nữ Phụ

Chương 1706: Trẫm Là Thiên Hạ (Hoàn)

Trấn nhỏ này không lớn lắm, nhưng cũng rất náo nhiệt, trên phố treo đầy hoa đăng, đoàn người nối gót nhau đi.

Chủ đề hoa đăng không phải là để các đôi tình nhân gặp gỡ nhau, mà là cầu phúc.

Cầu phúc cho người nhà, cầu phúc cho bạn bè, cầu phúc cho người mình yêu thương.

“Ồ, Tiện Dương cô cũng đưa vị này nhà cô đến cầu phúc sao?” Một nữ nhân mặc quan phục đứng ở đầu phố, thấy Thời Sênh và Trầm Bắc đi đến liền hét lớn.

“Không được sao?”

“Sao lại không được chứ, nhưng cô phải nhìn cho kỹ đấy, có không ít người nhằm vào vị này nhà cô đâu đấy.” Nữ nhân nháy mắt ra hiệu với Thời Sênh, cố ý chỉ, “Đừng để hắn cô đơn.”

Thời Sênh đi về một hướng khác, không xa đó có một nữ nhân bị người ta ôm lấy, đang âm u nhìn về phía cô.

“Biết rồi.” Thời Sênh khoát tay về phía cô ta.

“Ài, đúng rồi. Đây là rượu hoa nhà ta ngâm, mùi vị cũng khá.” Nữ nhân gọi Thời Sênh lại, đưa cho cô một hũ rượu hoa nhài đã đóng gói cẩn thận, rồi lại nói, “Thôi bỏ đi, lát nữa ta sẽ qua đó đặt ở cửa nhà cô, cô mang theo đi chơi cũng không tiện.”

“Cảm ơn.”

“Khách khí gì chứ, đến lúc đổi ca rồi, ta đi trước đây.”

Nữ nhân thay ca trực, vẫy tay cáo biệt Thời Sênh, đi về hướng nhà cô.

Thời Sênh và Trầm Bắc đi về hướng con phố náo nhiệt kia.

“Họ đi theo đến đây.” Trầm Bắc dựa sát bên tai Thời Sênh nhẹ giọng nói.

Thời Sênh cười nhạt không nói, ôm lấy hắn đi về bờ sông trong trấn.

Lúc này mặt sông đã được hoa đăng hai bên bờ phản chiếu ánh sáng sặc sỡ, mặt sông còn có hà đăng, đang chầm chậm trôi về nơi xa.

“Tiểu thư, họ đi về hướng kia.”

“Đi.”

Có mấy người lén lút đi theo sau Thời Sênh. Người xung quanh càng lúc càng ít. Người được xưng là tiểu thư phất tay với họ, mấy tên tay chân lập tức xông đến chặn trước mặt Thời Sênh.

“Vị này chẳng phải là Trầm Bắc công tử sao? Thật là trùng hợp nha!” Nữ nhân đẩy tên tay chân chặn đường ra, háo sắc nhìn Trầm Bắc đánh giá, “Chuyện lần trước ta nói Trầm Bắc công tử suy nghĩ thế nào rồi? Ta bảo đảm nếu chàng đi theo ta sẽ sống tốt hơn nhiều so với đi theo cô ta.”

“Chàng từng gặp cô ta rồi sao?”

“Lần trước khi đi mua thất xảo tô cho nàng, cô ta đến nói chuyện với ta.”

Thời Sênh chống nạnh, “Sao chàng không nói cho ta biết?” Cô hoàn toàn không biết hóa ra nàng dâu nhà mình lại từng gặp gỡ nữ nhân này.

“Nàng đánh nhau với người ta... nên ta quên mất.” Khi đó cô suýt nữa thì dỡ luôn cửa tiệm nhà người ta, hắn còn bận kéo cô đi, đâu còn nhớ đến chuyện này nữa.

“Phải nhớ bất kể lúc nào, chuyện của chàng là quan trọng nhất.”

Trầm Bắc gật đầu, tỏ ý mình biết rồi.

Nữ nhân bị hai người coi như không tồn tại, còn cưỡng chế ăn một miệng cẩu lương, thể hiện cô ta đang rất không vui, “Này, ta nói một con người tinh tế như Trầm Bắc công tử ở bên nữ nhân như cô sẽ phải chịu khổ biết bao, chi bằng cô nhường lại Trầm Bắc công tử cho ta đi, ta sẽ cho cô một món tiền lớn thì thế nào?”

“Có đi theo ta chịu khổ không?” Thời Sênh nhìn Trầm Bắc.

Trầm Bắc: “...” Tối qua hắn vừa ném đi một bao vàng to, tuy không biết bên trong có bao nhiêu nhưng chắc chắn là không hề ít.

Sự trầm mặc của Trầm Bắc khiến nữ nhân ở trước mặt cho rằng hắn không đồng ý, lập tức đắc ý, “Ngươi không cho được Trầm Bắc công tử những thứ tốt hơn, thì không nên trói buộc chàng... a...”

Nữ nhân còn chưa nói xong đã bị đá thẳng xuống sông, một giây sau lại bùm bùm mấy tiếng, mấy tên tay chân đi theo cô ta cũng đồng cam cộng khổ cùng xuống sông theo.

Thời Sênh đứng trên bờ, từ trên cao nhìn xuống người đang chới với dưới sông, “Thứ ta không cho chàng được, ngươi tưởng ngươi cho nổi được sao?”

Nữ nhân còn đang đập nước bồm bộp, đâu có tinh lực trả lời Thời Sênh.

Thời Sênh ôm Trầm Bắc đi về, tiếng bồm bộp phía sau dần nhỏ đi.

“Bệ hạ.” Trầm Bắc thở dài.

“Những kẻ nhòm ngó chàng đều đáng chết.”

Trầm Bắc nắm chặt tay Thời Sênh, giọng khàn khàn, “Bệ hạ, đừng giết người vì ta nữa.”

Gió đêm lay động mái tóc đen của hai người quấn quýt trong hư không. Thời Sênh nghiêng người đối mặt nhìn Trầm Bắc, khóe miệng cong lên ẩn chứa nụ cười, “Vui vẻ vì chàng, lo lắng vì chàng, sủng ái chàng, giết chóc vì chàng, ta vui vẻ chịu đựng tất cả.”

“Tiện Dương.” Trầm Bắc ôm Thời Sênh vào trong lòng, “Ta có tài đức gì mà lại gặp được nàng thế này.”

“Đại khái là vì kiếp trước chàng đã cứu cả hệ ngân hà đó.” Thời Sênh khẽ cười, người tốt như cô đương nhiên là phải giải cứu cả hệ ngân hà mới gặp được rồi.

Rất lâu sau Trầm Bắc mới buông Thời Sênh ra, “Chúng ta đi thả hà đăng.”

“Ừm.”

Rất nhiều người thả hà đăng, Thời Sênh đưa Trầm Bắc đến hạ du, tìm một nơi ít người ngồi xuống. Trầm Bắc cầm hà đăng châm lửa, chầm chậm đặt vào dòng nước.

Ánh sáng nhàn nhạt của hà đăng phản chiếu gương mặt hắn, phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp, trong đôi mắt hắn có ánh lửa nhảy nhót, từng đốm ấm áp.

Thời Sênh bưng mặt, “Chàng viết gì đó?”

Trầm Bắc đã thả hết hà đăng xuống nước, đôi mắt chớp chớp, nhẹ giọng nói: “Ta muốn nàng mãi mãi ở bên ta, cả đời này chỉ có một mình ta... đôi tay nàng không nhuộm máu tanh nữa.”

“Hơi tham đó nha.”

“Chẳng phải là nàng cho phép ta tham lam sao?”

“Chàng đúng là được đằng chân lân đằng đầu.” Thời Sênh lấy một ngọn hà đăng từ phía sau ra, “Đoán xem ta viết gì nào?”

“Ừm...” Trầm Bắc ngâm nga một tiếng, lắc đầu, “Không cần nói cho ta biết.”

Thời Sênh hôn một cái lên mặt hắn, “Chàng sợ à? Sợ ta viết không giống như chàng nghĩ?”

“Ai sợ chứ?” Trầm Bắc đẩy cô ra, “Thả hà đăng của nàng đi.”

Thời Sênh châm lửa hà đăng, đẩy vào trong dòng nước. Hà đăng lắc lư rồi hòa vào đội quân hà đăng đang bồng bềnh trên sông. Gió nhẹ khẽ thổi qua, hà đăng chầm chậm chuyển hướng, dấu tích chữ viết ngoáy bên trên hiện lên, mơ hồ có thể nhận ra được mấy chữ “Kiếp này không phụ, kiếp sau vĩnh hằng“.

“Bảo bối, còn nhớ những gì chàng từng nói không?”

Trầm Bắc vừa nghe cô gọi mình là bảo bối thì trong lòng bỗng lộp bộp một cái, bình thường cô sẽ không gọi hắn như vậy, hoặc là tức giận, hoặc là...

“Ta đã nói gì?” Trầm Bắc đi từ từ về phía sau.

“Khi chúng ta mới gặp nhau, chàng nói tuyệt đối sẽ không thích ta.” Thời Sênh kéo hắn lại, “Vậy bây giờ tính là gì nhỉ, bảo bối?”

“Ta đã nói thế à?” Trầm Bắc giả bộ mất trí nhớ, “Chắc chắn là nàng nhớ nhầm rồi, ta đâu có nói thế.”

Thời Sênh giơ tay ra cù hắn, “Chàng chắc chắn chứ?”

“Ta không nói thật mà, không có mà. Tiện Dương... đừng, nhột... đừng mà! Đúng là ta nói, là ta nói, nàng đừng cù nữa.”

Trầm Bắc sợ nhột, cười đến mức nằm rạp trên thảm cỏ thở gấp.

Phía trước bỗng nhiên tối sầm lại, gương mặt quen thuộc phóng to trong mắt hắn. Cảm giác mềm mại trên bờ môi khiến cơ thể hắn run rẩy. Lông mi Trầm Bắc run lên, đôi mắt vô thức nhắm lại, để mặc cho người trên thân yêu cầu.

Gió đêm nhè nhẹ, ký ức mơ hồ tung bay dần trở nên rõ nét, một đường nối liền xâu chuỗi những cảnh tượng riêng lẻ đó lại.

Hắn giơ tay ôm chặt lấy người trên thân mình, xoay mình một cái đè nàng xuống dưới thân mình, biến bị động thành chủ động.

“Ê này này kể cho chàng nghe, tối qua ta nhặt được một bao vàng đấy, từ trên trời rơi xuống, suýt nữa thì đập ra sưng đầu lên luôn. Đúng là món hời từ trên trời rơi xuống thật đấy ha ha ha ha.”

“Có thật không vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi, ta lừa chàng làm gì chứ...”

Thời Sênh và Trầm Bắc cùng ngẩng đầu lên nhìn về hướng hai người vừa đi qua.

Vàng của họ!

...

Thời Sênh sống ở vị diện này không lâu lắm, độc trong cơ thể cô vẫn chưa được giải hết. Tên nam nhân đội mũ đó đến lúc chết cũng không nói cho cô biết thuốc giải ở đâu.

Trầm Bắc biết nguyên nhân Thời Sênh không đi tìm thuốc giải. Cô không muốn ở vị diện này lâu như vậy, nhưng cũng muốn ở bên hắn thêm một thời gian.

Sau khi cô chết hắn cũng đi theo, chỉ để lại căn viện nhỏ hai người họ từng ở.

Thỉnh thoảng ở cửa viện sẽ có một hũ rượu hoa nhài, đặt cô độc ở đó.