Boss Là Nữ Phụ

Chương 1702: Trẫm Là Thiên Hạ (37)

Thời Sênh đi trên trời, họ đương nhiên không thể tìm thấy.

Tiếng gió sượt qua tai, có chút lạnh lẽo, hai tay Trầm Bắc ôm chặt lấy cánh tay, nhìn xuống tầng tầng bóng đen lướt qua phía dưới.

Trong thế giới này có khinh công, có thể bay lên trời, nhưng chưa từng thấy loại kiếm nào có thể tùy tiện biến to biến nhỏ, đưa người bay trên trời như thế này bao giờ.

“Có lạnh không?” Giọng hỏi han dịu dàng vang lên bên tai, kéo suy nghĩ của Trầm Bắc quay lại.

“Một chút.”

Thời Sênh ngồi xích lại, ôm chặt hắn vào trong lòng, không biết cô lấy một chiếc áo choàng từ đâu ra bọc lên người hắn.

Trầm Bắc dựa vào ngực cô, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng trái tim cô đập thình thịch bên tai, hai tay hắn vòng qua eo Thời Sênh, “Bệ hạ, người là yêu sao?”

“Hử?” Ông đây đâu có giống yêu tinh?!

“Nàng biết những thứ này...” Không phải là yêu thì là gì? Đây căn bản không phải là những thứ người thường có thể biết.

“...” Được thôi, đối với những người chưa từng tu tiên bao giờ, thì những thứ này quả thực cũng khá khó hiểu.

“Bệ hạ, nàng nhất định là yêu.” Trầm Bắc không đợi Thời Sênh trả lời đã tự đưa ra kết luận, “Nếu không tại sao ta lại trầm luân trong sự dịu dàng của nàng. Nhất định là nàng đã dùng yêu pháp với ta.”

Thời Sênh: “...”

Lợi hại nha nàng dâu của ta, bộ não này của chàng mà không đi làm nhà văn thì quá lãng phí.

“Vậy chàng có thích không?” Thời Sênh cúi đầu cắn lấy vành tai hắn.

Trầm Bắc khẽ run rẩy, mẫn cảm rụt vào trong lòng cô, “... Thích.“

Hắn thích.

Thích cái ôm của cô, thích cô cười với hắn, thích cô hôn hắn thật dịu dàng, thích cô bò nhoài trên người hắn oán thán kêu ca, thích cô gọi tên hắn...

“Bệ hạ...” Hồi lâu sau Trầm Bắc cũng không nghe thấy Thời Sênh nói gì, liền ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, “Ư...”

Còn chưa dứt lời hắn đã bị hơi thở quen thuộc chặn lấy. Hắn kéo mạnh vạt áo của Thời Sênh, đôi mắt hơi mở to lên, phản chiếu gương mặt đang gần trong gang tấc.

“Nhắm mắt lại.” Giọng nói sủng nịch vang lên, hắn vô thức làm theo giọng nói đó.

Môi răng bị nhẹ nhàng cậy ra, đầu lưỡi cô mang theo vài phần lãnh ý chạm vào đầu lưỡi nóng hổi của hắn. Trong nháy mắt dòng điện tê dại đã xuyên toàn thân, cả người Trầm Bắc mềm nhũn đi.

Ánh sao đầy trời chiếu trên hai người, bao phủ một tầng ánh sáng huyền ảo lung linh.

“Ư...” Trầm Bắc bỗng nhiên không nén được phát ra tiếng ngâm nga, khó chịu dán chặt vào Thời Sênh.

Nhưng Thời Sênh lại lùi về phía sau một bước, cách hắn ra một khoảng, nghiêm chỉnh nói: “Tác nghiệp trên không rất nguy hiểm, đừng có náo loạn nha.”

Gió lạnh khẽ thổi, hơi thở nóng rực đê mê vừa rồi của Trầm Bắc lập tức bị thổi bay đi vài phần. Hắn dựa vào Thời Sênh nhẹ nhàng thở dốc, khôi phục lại nhịp tim đang đập rộn ràng của mình. Sắc mặt hắn nhìn có vẻ trấn tĩnh, nhưng tai đã đỏ bừng lên.

Càng ngày hắn càng không thể chịu nổi mỗi cái chạm của cô, khát vọng đối với cô mãnh liệt đến mức chính bản thân hắn cũng thấy sợ hãi.

Tình cảm mạnh mẽ kịch liệt ấy, có chút không giống với bản thân hắn.

Trầm Bắc lặng lẽ liếc nhìn Thời Sênh. Người phía sau đang chỉnh trang lại áo choàng cho hắn, trên khóe môi nhướng lên độ cong dịu dàng. Đáy mắt dường như cũng đang có gợn sóng, giống như mặt biển dưới ánh trăng, hiện lên những vệt sóng lăn tăn, khiến người ta không thể rời mắt.

Trong lòng Trầm Bắc bỗng có cảm giác tự hào. Trong lòng cô chỉ có một mình hắn, chỉ có một mình hắn có được cô.

...

Khi Thời Sênh đến địa điểm được nói trong thư đã là ba ngày sau. Đáng ra không cần dùng nhiều thời gian như vậy, nhưng Thời Sênh sợ Trầm Bắc không chịu nổi tốc độ nhanh như vậy, nên cố ý giảm tốc độ lại, nên mới tốn mất ba ngày.

Địa điểm được nhắc đến trong thư là một trấn nhỏ. Trấn nhỏ nhìn có vẻ cũ nát, Thời Sênh và Trầm Bắc cùng đi vào đã thu hút sự chú ý của cư dân trong trấn.

Người ở đây đều ăn mặc rất cũ kỹ, đột nhiên xuất hiện hai người ăn vận xinh đẹp chỉnh tề, hoàn toàn không giống với người trong trấn.

Thời Sênh kéo Trầm Bắc đứng ở giữa đường lớn trong trấn, đợi người đến tìm họ.

Khoảng năm phút sau, một nhóm người xuất hiện trong tầm mắt Thời Sênh. Cư dân trong trấn có sự sợ hãi bản năng đối với đám người này. Khi họ xuất hiện, ai nấy tự động tránh ra, phút chốc đã biến mất không tăm tích, cả con đường lớn trở nên yên tĩnh.

Có năm người đến, bốn người kia đi phía sau, còn người đi đầu chính là thủ lĩnh.

Người này...

Chính là nam nhân đội mũ đứng trên tường thành khi ấy.

Nhưng hôm nay hắn không đội mũ rộng vành, để lộ ra khuôn mặt hơi trắng bệch, nhìn có vẻ như bệnh đã ngấm vào xương cốt, nhưng điều kỳ lạ là tinh thần hắn vẫn rất tốt...

Hắn phải chăng đã tu luyện được loại tà công gì không!!

Sợ quá!!

“Nữ hoàng bệ hạ quả nhiên gan dạ sáng suốt hơn người.” Nam nhân đội mũ dường như không hề bất ngờ khi Thời Sênh có mặt ở đây nhanh như vậy, “Mời Nữ hoàng bệ hạ đi bên này.”

“Không vội.” Thời Sênh cong mày cười, “Trẫm có một thắc mắc, không biết các ngươi có thể giải đáp trước được không?”

Trên gương mặt trắng bệch của nam nhân đội mũ hiện lên ý cười, “Xin mời Nữ hoàng bệ hạ.”

Đây là địa bàn của hắn, hắn đương nhiên không còn sợ cô ta nữa.

“Chuyện trước đây trẫm bị trúng độc là do các ngươi làm đúng không?”

Nam nhân đội mũ thẳng thắn thừa nhận, “Đúng là bọn ta, nhưng dường như Nữ hoàng bệ hạ được trời cao ưu ái.”

Loại thuốc độc đó chưa bao giờ thất bại, duy chỉ có lần đó vị Nữ hoàng bệ hạ này may mắn sống sót.

“Các ngươi cần ngọc tỷ, tại sao lại hạ độc trẫm?”

“Đó là do Du Vương yêu cầu.” Nam nhân đội mũ nói: “Cô ta đồng ý đưa ngọc tỷ cho bọn ta. Bọn ta đồng ý với cô ta giết chết ngươi.”

Du Vương? Mẹ kiếp! Sao lại quay về cô ta rồi!!

Trong đầu Thời Sênh không ngừng kết nối tất cả manh mối lại với nhau, “Du Vương đã có được ngọc tỷ rồi, tại sao cuối cùng lại còn mang trả lại?”

“Điều kiện giao dịch với Du Vương là bọn ta phải giết chết Nữ hoàng bệ hạ, Du Vương giao ngọc tỷ cho bọn ta. Nhưng Nữ hoàng bệ hạ tỉnh lại, Du Vương không chịu giao ngọc tỷ cho chúng ta.” Nói đến đây nam nhân đội mũ rõ ràng đang nghiến răng.

Muộn thêm một chút nữa thôi là họ đã có thể lấy được ngọc tỷ rồi, nhưng chính ở điểm mấu chốt đó, vị Nữ hoàng bệ hạ này lại đột nhiên tỉnh lại.

Nếu không có biến cố đó, ngọc tỷ cũng không bị phá hủy.

Thời Sênh đã làm rõ được đại thể toàn bộ sự việc.

Du Vương liên hệ với Hoài Nam Vương, muốn nhờ Hoài Nam Vương giúp mình. Nhưng cô ta không hoàn toàn tin tưởng Hoài Nam Vương, cho nên không biết từ đâu đã gặp gỡ được người Tuyết Quốc. Thứ họ cần là ngọc tỷ, không phải Phượng Loan Quốc, không hề xung đột với mục đích của cô ta.

Còn họ giúp cô ta giết chết Nữ hoàng bệ hạ, thì sẽ không có người nghi ngờ cô ta. Cô ta cũng là huyết mạch chính thống duy nhất còn lại của Phượng Loan Quốc, hoàng vị này cuối cùng vẫn sẽ thuộc về cô ta.

Vốn dĩ cho rằng chuyện đã thành, Du Vương dự định giao ngọc tỷ cho đám người Tuyết Quốc, nhưng đúng lúc đó lại truyền đến tin cô chưa chết. Cho nên Du Vương từ chối giao ngọc tỷ cho người Tuyết Quốc, và một lần nữa lấy thuốc độc từ tay người Tuyết Quốc thoa lên trên ngọc tỷ.

Đại khái cô ta nghĩ là, cô ta trả lại ngọc tỷ, Thời Sênh sẽ kiểm tra xem ngọc tỷ có hề hấn gì không, chắc chắn sẽ tự mình kiểm tra ngọc tỷ, lúc đó Du Vương đã chuẩn bị xong để tạo phản.

Đáng tiếc là Thời Sênh không hề chạm vào ngọc tỷ, mà lại để Trầm Bắc chạm vào...

“Người Tuyết Quốc các ngươi còn phân chia phái hệ sao?” Thời Sênh bỗng nhíu mày.

Nếu đã có một Du Vương, thì họ hà tất còn phải cử một Trầm Bắc đi. Nếu không phải họ cảnh giác, đề phòng vạn nhất thì chỉ còn một lời giải thích khác – người Tuyết Quốc không phải nhất tề một lòng.

Hai chữ Tuyết Quốc khiến cho ai nấy bên kia đều biến sắc mặt.