Boss Là Nữ Phụ

Chương 1677: Trẫm Là Thiên Hạ (12)

“Nếu ai cũng nghĩ như ngươi thì thất bại là chuyện đương nhiên. Cô ta ngoài mặt không có, nhưng chả lẽ lại không ngấm ngầm nuôi dưỡng binh đội? Phòng họa chưa đến có hiểu không hả, đi điều tra ngay!!”

Không cần biết người khác có tin hay không, dù sao cô cũng không tin Du Vương.

Vừa nhìn đã thấy ngay là người có dã tâm, hơn nữa còn là nhà dã tâm học biết nhẫn nhịn.

Loại người này khó đối phó hơn nhiều so với loại người mở miệng ra là nói muốn tạo phản.

Linh Di: “...”

Du Vương vào kinh một mình, cũng không mang theo bao nhiêu người, đất phong của cô ta cách kinh thành rất xa. Nếu có số lượng lớn người đến gần kinh thành, làm sao họ lại không biết gì được chứ?

Linh Di nhìn vẻ mặt “đi điều tra đi, nếu không tra ra được thì ngươi cũng không cần trở về nữa” đó của Thời Sênh. Cô ta trầm mặc nuốt lại những lời định nói ra, nhận mệnh đi điều tra Du Vương.

“Đợi đã.” Thời Sênh gọi Linh Di lại.

“Bệ hạ?”

Thời Sênh nhắc nhở Linh Di, “Đừng để sót chính quân của cô ta.”

“Vi thần tuân chỉ.” Chính quân? Hắn cũng có vấn đề sao?

...

Hằng ngày Thời Sênh troll xong triều thần, bỏ lại một câu rất không biết xấu hổ ‘không phục thì tạo phản đi’ rồi đi tìm Trầm Bắc.

Biệt viện nhỏ của Trầm Bắc không có nhiều người hầu. Thời Sênh đi vào cũng không làm kinh động đến hắn.

Không biết hắn kiếm ở đâu ra cây đàn, mười đầu ngón tay cử động linh hoạt trên dây đàn, âm điệu đơn âm tiết phát ra, xoay tròn khắp đại điện.

Rõ ràng chỉ là đơn âm điệu, nhưng lại không khỏi khiến người ta cảm thấy bi thương.

Trầm Bắc rủ mắt xuống, ánh mắt dường như đang dừng lại trên dây đàn, lại vừa như đang lơ lửng trong không trung, không nhìn vào thứ gì.

Bờ môi hắn có vẻ trắng bệch, khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy tiếc thương.

Thời Sênh đứng trên đại điện nhìn hắn một lát. Trầm Bắc chợt dừng tay, hai tay buông mạnh xuống, khoảnh khắc đó dường như có một luồng khí thô bạo nhào vào mặt.

Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc rồi biến mất không chút dấu vết, như thể luồng khí thô bão khi nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

Lạch cạch.

Máu tươi nhuộm đỏ huyền cầm, thuận theo thân đàn nhỏ giọt rơi xuống án kỷ.

Thời Sênh tiến lên mấy bước, “Đưa tay cho ta xem nào.”

Trầm Bắc dường như lúc này mới hoàn hồn lại. Hắn vô thức cúi đầu nhìn tay mình, vừa rồi do dùng sức quá mạnh, nên ngón tay bị dây đàn cứa đứt.

Hắn nắm chặt ngón tay bị thương, tránh đầu sang một bên, “Ta không sao.”

“Người đâu, đi mời ngự y đến đây.”

Ngự y còn tưởng là xảy ra chuyện gì, vội vã chạy tới, đến nơi mới phát hiện chỉ là một vết thương nhỏ, bỗng chốc cạn lời.

Bệ hạ có nhất thiết phải như vậy không?

Làm cứ như thể xảy ra án mạng rồi vậy! Khiến bà ta sợ hãi chạy như bay đến đây.

“Để hắn tự băng bó!” Ngự y đang chuẩn bị băng bó vết thương cho Trầm Bắc, nghe thấy Thời Sênh nói vậy, trong lòng vừa kinh ngạc vừa không biết phải nói gì, cho nên mời bà ta đến đây là để làm gì vậy?

Trầm Bắc liếc nhìn quan sát Thời Sênh, cũng không biết đang nghĩ ngợi gì.

Thời Sênh tiếp tục chỉ huy, “Dạy hắn đi.”

Ngự y: “...” Thế này bảo bà ta phải sống thế nào đây.

Trầm Bắc không cần ai dạy, rất thành thục xử lý sạch sẽ vết thương rồi đắp thuốc, băng bó lại.

Đến khi rời đi ngự y cũng vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc mình đến đây để làm gì.

“Lần sau nhớ cẩn thận.” Thời Sênh lau sạch vết máu trên án kỷ, dặn dò.

Hai tay Trầm Bắc đặt trên cây đàn, nhẹ nhàng chuyển động, âm phù nối liền vang lên trên đại điện, nhưng chỉ một giây sau đã bị người ta đánh loạn.

Thời Sênh ấn vào cây đàn, “Đừng đàn nữa, tay ngươi bị thương rồi.”

Ngón tay Trầm Bắc run lên, chầm chậm co lại thành nắm đấm. Hắn thu tay về trước thân người, dùng ống tay áo ngăn lại.

Thời Sênh cho người thu đàn lại, trước khi tay hắn lành lại không cho phép hắn chạm vào đàn.

“Hình như ngươi quản quá nhiều chuyện rồi thì phải?” Sắc mặt Trầm Bắc khó coi, “Cấm túc tự do của ta thì thôi đi, bây giờ ngay cả ta làm gì ngươi cũng muốn quản luôn sao?”

“Ta không cấm túc tự do của ngươi. Ở đây ngươi có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào.”

“Ngươi để nhiều người đi theo ta như vậy, ta có đi ra ngoài hay không thì có gì khác nhau đâu?” Trầm Bắc cắn môi, để lộ vẻ mặt vừa quật cường nhưng cũng vừa ấm ức.

Thời Sênh như cười như không liếc nhìn hắn.

Trầm Bắc bị cô nhìn đến mức thấy không thoải mái, đứng dậy đi ra bên kia đại điện, “Không có chuyện gì ngươi đừng có đến đây.”

“Làm sao, sợ ngươi sẽ thích ta à?”

“Ta sẽ không thích ngươi đâu.” Không bao giờ!!

“Nhưng ta cảm thấy ngươi sẽ thích ta đấy.”

“Không đâu.”

“Chẳng phải thời gian sẽ chứng minh tất cả sao?”

Phía sau vang lên tiếng của y phục chạm vào nhau. Trầm Bắc nghe tiếng bước chân cô rời đi, cửa điện bị khép lại, ánh sáng trong điện bỗng tối đi, thân ảnh của hắn lại mơ hồ ẩn hiện trong nửa bóng tối.

Cánh tay bao phủ dưới ống tay áo của Trầm Bắc chầm chậm duỗi ra. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay được băng bó bởi lụa trắng, giống như đã bị người ta định cách, rất lâu sau cũng không cử động. Cho đến khi bên ngoài có người gõ cửa mang cơm tối đến, hắn mới bỏ tay ra.

“Sao ngươi lại đến nữa?”

Trầm Bắc nhìn người trên bàn ăn, nhíu chặt đầu mày lại, dáng vẻ như thể rất không muốn gặp.

“Ăn cơm cùng ngươi, gia tăng tình cảm chứ sao. Không ở bên nhau nhiều hơn, sao ngươi biết sẽ không thích ta được chứ? Khoảng thời gian ba tháng này ta đồng ý sẽ không chạm vào ngươi, nhưng không hề nói sẽ không bồi dưỡng tình cảm với ngươi.”

“Ta không cần ngươi ở bên.”

“Nhưng mà ta cần ngươi ở bên.”

“Ta không ăn nữa.”

“Vậy thì ngươi nhìn ta ăn đi.”

Trầm Bắc: “...”

Sự cự tuyệt của Trầm Bắc không có bất kỳ tác dụng nào. Kể từ ngày đó, hằng ngày Thời Sênh đều đến đúng giờ ăn cơm cùng hắn, tuy cẩn thận tuân theo giao ước không chạm vào hắn, nhưng lại chiếm không ít tiện nghi của hắn về mặt ngôn từ.

Trầm Bắc nói không lại cô chỉ có thể trầm mặc đối đáp lại, một mình cô ngồi đấy cũng có thể nói rất lâu.

Nói từ chuyện trên triều đường đám gian thần đó cho đến đảng bảo hoàng cả ngày oán than với cô, nói cô cả ngày xoay vòng vòng với đám người đó ra sao, nói tại sao đảng gian thần còn chưa tạo phản...

“Tại sao cô lại mong đám người đó tạo phản như vậy chứ?” Trầm Bắc nghe rất lâu, cuối cùng cũng không chịu được lên tiếng hỏi.

Chưa từng thấy ai làm người đương quyền mà lại hy vọng đám gian thần tạo phản như cô.

“Họ không tạo phản, thì sao ta một mẻ đánh gọn được chứ?” Xử lý từng người từng người một cô phải mất thời gian rất lâu, một lần đánh gọn có phải sung sướng biết bao không.

Trầm Bắc: “...” Lần đầu tiên nghe thấy lý do thanh tân thoát tục như vậy đấy.

Được thôi, gần đây thực ra hắn đã được nghe không ít lý do thanh tân thoát tục rồi.

Dường như cô thực sự không giống với những nữ hoàng hắn từng được biết.

“Vậy tại sao Đới Tự đó lại không tạo phản?” Trầm Bắc hỏi thăm dò.

“Ai mà biết được, chắc là đầu óc có vấn đề.” Cô đã đối xử với bà ta như vậy rồi, mà bà ta vẫn nín nhịn được, thực không biết trên người nguyên chủ có thứ gì khiến bà ta kiêng kỵ như vậy nữa.

“Ngươi không sợ sao?” Mấy ngày nay đã được nghe không ít chuyện, biết bên cạnh cô chỉ có Cấm vệ quân có thể điều động. Ngoài Cấm vệ quân cô không có bất kỳ binh quyền nào khác nữa.

Toàn bộ Phượng Loan Quốc gần như toàn bộ đại quyền đều nằm trong tay Đới Tự, cô vẫn còn dám chọc giận Đới Tự như vậy, nếu Đới Tự thực sự tạo phản, liệu Hoàng cung có thể chống cự được bao lâu?

Thời Sênh huênh hoang cười một tiếng, “Sợ gì chứ, bà ta dám tới đây, ông đây dám giết chết bà ta.”

Trầm Bắc không biết phải nói gì, nói vị nữ hoàng này ngông cuồng tự đại, hay là nói cô không biết trời cao đất dày?

Trong cung đã có tin đồn cô ở Hoàng lăng một thời gian nên có vấn đề, trước đây hắn còn không tin, nhưng bây giờ hình như cũng có chút cơ sở rồi.

Một người đang yên đang lành, sao lại trước sau bất nhất như vậy?

“Bệ hạ, thần có chuyện bẩm báo.” Linh Di đứng ngoài điện gọi Thời Sênh.

“Ngươi nghỉ ngơi đi.” Thời Sênh đứng dậy, “Còn mấy ngày nữa là đến sinh thần của ta rồi, mấy ngày này có thể ngươi sẽ phải vất vả một chút.”

Trầm Bắc vốn dĩ đang rất bình thường, nghe Thời Sênh nói xong câu đó sắc mặt bỗng chốc trở nên cố nín và quật cường.

Đại khái bộ mặt đó muốn biểu hiện ý tứ là “ta không muốn gả cho ngươi!!!”