Boss Là Nữ Phụ

Chương 1646: Ôn Cố Tri Tín (16)

Còn về vấn đề tại sao kỹ xảo vẽ của Thời Sênh trở nên tốt, hoàn toàn là vì tự cô dùng trợ giúp.

Thời đại khoa học kỹ thuật cao, đã không cần chủ động đi vẽ tranh, một đạo cụ đơn giản thoải mái là có thể làm được. Còn vì trước đó tại sao cô không dùng, đó là vì cô lười làm.

Nhưng bây giờ liên quan đến nàng dâu nhà cô, không thể lười biếng, cho nên cô chỉ có thể thở hổn hển dùng công cụ trợ giúp cho mình.

Hệ thống không trợ giúp, cô chỉ có thể tự chủ động dùng, khó chịu!

Chưa từng thấy Ký chủ nào xui xẻo như cô, gặp một cái Hệ thống bình hoa, còn là một Hệ thống bình hoa thiểu năng.

[...] Ký chủ lại đang tiến hành công kích thân máy của ta, ta muốn khởi tố cô ta!!

Khởi tố đi, sợ mi chắc.

Thời Sênh mở nhóm thảo luận ra, tìm được Trường Hạ, add vào bạn tốt.

Một phút trôi qua.

Không có phản ứng.

Năm phút trôi qua.

Không có phản ứng.

Một giờ...

Hai giờ...

Thời Sênh liên tiếp add mấy lần, đối phương như chết, hoàn toàn không phản ứng.

Tốt xấu gì anh cũng nên từ chối một chút đi chứ!!

Thời Sênh sửa tin nhắn kết bạn thành nội dung ở trên, vốn tưởng rằng sẽ không phản ứng, kết quả một giây tiếp theo cô liền nhận được tin nhắn của hệ thống “Đối phương từ chối thêm bạn làm bạn tốt”.

Thời Sênh: “...”

Giỏi lắm!

Mỗi lần phải xử lý một Phượng Từ phát bệnh, Thời Sênh đều tỏ ra vô cùng kiên nhẫn.

Dùng cách nói của Hệ thống, tất cả kiên nhẫn của cô đều dùng ở trên người Phượng Từ.

Thời Sênh tiếp tục add, tin nhắn kết bạn như sau: “Từ chối tôi tôi sẽ vẽ doujinshi* 18+, sau đó chia sẻ phúc lợi cho độc giả của anh.”

* Doujinshi: là một hình thức sáng tác truyện tranh fan-made, do các fan, các họa sĩ trẻ mới vào nghề sáng tác và chế lại các câu chuyện mới dựa theo hình ảnh của những nhân vật truyện tranh đã nổi tiếng từ xưa đến nay trong làng manga Nhật Bản.

Đối phương đồng ý thêm bạn làm bạn tốt.

Bên kia rất nhanh liền nhảy ra một tin nhắn.

[Trường Hạ: Vấn đề trang bìa thảo luận với biên tập viên của tôi.]

[Tô Tín: Không, chúng ta thảo luận những thứ khác.]

[Trường Hạ: Tôi cảm thấy trừ trang bìa, chúng ta không còn có cái gì để thảo luận.]

[Tô Tín: Có muốn thảo luận một chút nguồn gốc của sinh mệnh không?]

[Trường Hạ: Tôi chỉ là một tác giả, không phải nhà sinh vật học, không có cách nào nghiên cứu thảo luận cái vấn đề này với cô.]

Thời Sênh: “...” Ngốc thật hay là giả ngốc hả?

Từ đối thoại phía trên mà nhìn, Ôn Cố hẳn là một người rất lễ phép, trong câu nói cũng không thấy có chỗ nào sắc bén, khắp nơi đều lộ ra ôn hòa lễ phép.

Thời Sênh khẽ nhíu mày, cô còn chưa tìm ra đầu đuôi, bên kia lại nhảy ra tin nhắn.

[Trường Hạ: Xin cô sau này đừng vẽ cái loại tranh đó, tôn trọng tác phẩm của tôi một chút.]

A, xem ra là Dương Hòe đưa cái tranh nội dung không thể miêu tả đó cho hắn xem rồi.

[Trường Hạ: Biểu cảm của nhân vật trang bìa cuốn thứ hai không đúng, cuốn đó không thể khoa trương như vậy, phải thể hiện ra hắn muốn khiêm tốn nhưng lại không cách nào che giấu được khí thế. Bối cảnh đổi thành rừng đào, hoa đào nở rộ, mùa hoa đào tung bay đầy trời.]

[Trường Hạ: Phục sức của nhân vật trang bìa cuốn thứ ba phải thay đổi, hắn đã rèn luyện rồi, không thể tiếp tục mặc quần áo học viện, bối cảnh nên dùng rừng rậm nguyên thủy. “Thiên cổ” lấy kiếm chỉ thẳng vào ma thú, ma thú không nên thần phục, mà là hăm hở phản kháng.]

[Trường Hạ: Tranh tuyên truyền...]

Thời Sênh bên này tít tít tít không ngừng, nhìn từng hàng ý kiến sửa chữa nhảy ra, Thời Sênh yên lặng tắt đi!

Đồ nhiều chuyện!!

Thời Sênh cập nhật chương “Ác đồ” mới nhất, sau đó lướt bình luận, làm xong những thứ này, cô mới mở khung đối thoại ra.

Nhìn xong tất cả ý kiến, Thời Sênh chậm rãi gõ chữ.

[Tô Tín: Nhất định phải sửa?]

[Trường Hạ: Đúng.]

[Tô Tín: Đợi đó.]

Thời Sênh tắt khung đối thoại, mở phần mềm làm tranh ra, bắt đầu vẽ lại.

Lúc Ôn Cố nhận được tài liệu, đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Lúc hắn mở tài liệu ra, cảm thấy một loại tâm tình tức giận đã rất lâu không xuất hiện ở trên người hắn, lại bắt đầu xuất hiện.

Cô chẳng những vẽ 18+, còn phối cả tình tiết.

Nhìn từ tình tiết, Tô Tín này hẳn đã cẩn thận làm nội dung, tình tiết gần như có thể sử dụng làm đường nhánh, đương nhiên nếu như không xem phối ảnh và nội dung nào đó của cô.

[Trường Hạ:...]

[Tô Tín: Rất buồn ngủ, đợi tôi tỉnh ngủ rồi nói chuyện.]

Thời Sênh gửi xong những lời này quyết đoán offline ngủ. Cô thật sự rất buồn ngủ, tối hôm qua thức suốt đêm.

Tắt máy tính, Thời Sênh ngã xuống giường tiến vào mộng đẹp.

“Kính coong...”

“Kính coong...”

Tiếng chuông cửa đáng ghét không ngừng vang lên. Thời Sênh bị ồn không chịu nổi, trực tiếp dán bùa cách âm cho mình, sau đó tiếp tục ngủ.

Giấc ngủ này đến tận lúc trăng lên, cô sờ điện thoại xem thời gian, đã mười hai giờ đêm rồi.

Cuộc sống về đêm bắt đầu!

Thời Sênh bò xuống giường, tiện tay xé bùa cách âm trên người xuống, đang định bật đèn, chợt thoáng thấy bên ngoài vụt qua một cái bóng đen.

Thời Sênh: “...”

Ma quỷ lộng hành à?

Thời Sênh nhìn chăm chú bên đó, bóng đen lại chợt lóe lên, nhanh đến khiến cho người ta không thấy rõ là thứ gì, nếu như người bình thường có lẽ đã sớm bị dọa hét lên rồi.

Bên ngoài hình như đang có gió, hơn nữa còn rất to, phần phật, nghe đến tê dại cả da đầu.

Thời Sênh trấn định mò một gói snack từ bên cạnh ra, đứng tại chỗ nhìn một lúc lâu, bóng đen kia lắc lư qua lại, tốc độ vẫn được duy trì.

Cái thế giới này không có linh khí, chắc chắn không phải quỷ.

Nếu không phải quỷ, vậy chính là người?

Ăn xong một gói, Thời Sênh lúc này mới đi đến cửa sổ, tiện tay mở cửa sổ ra, một trận gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, thổi hạt châu trên rèm cửa sổ kêu đinh đinh đang đang.

Vừa vặn thứ bên ngoài lắc lư. Thời Sênh vừa nhìn thì thấy một người treo cổ.

Người thật.

Đệch mợ tên thiểu năng nào đến chỗ của ông đây tự sát hả.

Tứ chi hắn hiển nhiên rũ xuống, không có ý thức, không biết là chết hay ngất rồi.

Gió đặc biệt lớn, Thời Sênh phủ phục nhìn lên trên, dây thừng từ trên lầu rủ xuống, độ dài vừa vặn đến cửa sổ nhà cô.

.... Tự sát dường như không thể nào, dây thừng của hắn không phải thắt trên cổ.

Dùng tình hình xấu nhất mà cô thấy, người này là đến gây phiền phức cho cô. Nhưng nhà cô dán bùa phòng ngự, hắn muốn vào từ cửa sổ, nhưng không thành công.

Người bình thường đụng phải bùa phòng ngự hẳn không đến nỗi chết, cho nên hắn quá nửa vẫn chưa chết.

Thời Sênh tìm một cái móc, móc người từ trong cuồng phong qua, thăm dò động mạch của hắn, sau khi chắc chắn còn sống ném người từ cửa sổ vào.

Thời Sênh lục được một khẩu súng, một cái ống tiêm chứa thuốc gì không rõ, cùng với các loại dao găm đạo cụ gây án, còn có một cái điện thoại trên người hắn.

Điện thoại cần quét mặt mới có thể mở khoá, Thời Sênh nhắm ngay mặt người đàn ông mở khoá thành công, bên trong không có liên lạc, cũng không có bất kỳ tin nhắn nào.



Nhạc nền nhiệt huyết của Game vang lên trong phòng, phối hợp với cuồng phong bên ngoài, ngược lại hiện ra mấy phần ý cảnh quỷ khóc sói gào.

Người đàn ông từ từ tỉnh lại, thói quen lâu dài khiến cho hắn lập tức phát giác ra tình cảnh của mình không đúng, cúi đầu nhìn một cái phát hiện mình bị người trói trên một cái ghế.

Mà cô gái ngồi đối diện hắn, đầu ngón tay thon dài trắng nõn đang nhảy nhót trên bàn phím, giống như biểu diễn một trận khiêu vũ ngón tay. Theo tiếng nhạc nền gần kết thúc, ngón tay cô gái gần như chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, bên tai chỉ còn lại tiếng bùm bùm.

Người đàn ông đương nhiên biết cô gái đối diện, đây là mục tiêu của hắn.

Nhưng bây giờ là tình hình gì thế?

Tại sao hắn lại ở đây?

Còn là cái cách kỳ dị như vậy.

Nhạc nền chợt thay đổi, cô gái đồng thời dừng động tác tay lại, đóng máy tính, nhìn qua hắn.