Boss Là Nữ Phụ

Chương 1607: Pháp Sư Vong Linh (17)

Thời Sênh đi tới một nơi khá xa rồi tiến hành lặp lại những bước như lần trước.

Sở Uẩn Linh bị dọa, cọ tới cọ lui một hồi mới làm được theo những gì Thời Sênh nói, nhưng từ đầu tới cuối cùng không thấy xảy ra chuyện gì.

Xem ra không phải vong linh chủ động tấn công.

Mà là có người tác động…

Hừ!

“A!” Đông Ngự đột nhiên thốt lên một tiếng. Con rối vong linh không biết từ đâu tót ra, đồng thời đánh về một chỗ.

Mà thứ ở sau tảng đá bên phía đó vì bị con rối vong linh tấn công nên lập tức lộ ra.

Thời Sênh nhìn thân ảnh đó, mắt hơi nheo lại, nữ chính đại nhân…

Mẹ!

Lại dám lén lút hạ độc thủ sau lưng ông!

Lần này nữ chính thuộc hệ hắc ám à?

Thời Sênh phát hiện bên cạnh nữ chính còn có một thiếu niên đang cố hết sức chống đỡ lại sự tấn công của con rối vong linh.

Con rối vong linh bình thường đã rất khó đối phó, chúng chẳng những thông minh hơn mà còn hiểu được phối hợp và dụ dỗ, quả thực chẳng kém gì con người cả.

“Có phải rất lợi hại không?” Đông Ngự không biết đã nhích tới bên cạnh Thời Sênh từ lúc nào, “Nếu em làm con rối của ta, ta cam đoan em còn mạnh hơn, thông minh hơn chúng nữa.”

Thời Sênh không hề do dự đáp trả hắn hai tiếng: Ha hả!

Có quỷ mới làm con rối của anh, mẹ cái đồ đần này!

“Vợ, em thật sự không nghĩ một chút sao, làm con rối của ta rồi thì sau này em là người mạnh nhất, không ai có thể là đối thủ của em được, hơn nữa còn có thể vĩnh viễn được ở bên ta.” Đông Ngự lại bắt đầu ra sức tưởng tượng về tương lai.

Thời Sênh hận không thể đá chết hắn ngay lập tức.

Đương nhiên, cuối cùng vì Lam Băng chuẩn bị trốn chạy, Thời Sênh vội vàng chặn cô ả lại nên Đông Ngự mới thoát được kết cục bị đá.

Đối phó với một con rối vong linh còn được, nhưng đồng thời phải đối phó với mấy con thì Lam Băng cũng không nuốt nổi. Quan trọng nhất là cô ả còn bị một thiếu niên kéo chân sau nữa.

Lúc trước ở trong thành, thiếu niên bị người ta đuổi bắt, cô ta giúp một phen. Ai ngờ thiếu niên này đi theo cô ta tới đây luôn.

Cho nên lúc này, quyết định sáng suốt nhất chính là... chạy.

“Đi!” Lam Băng đẩy lùi một con rối vong linh rồi túm thiếu niên kia chạy ra khỏi vòng vây.

Nhưng mà còn chưa chạy được bao xa thì đã nhìn thấy Thời Sênh đứng chắn đường.

Lam Băng khựng lại.

“Chạy cái gì chứ?” Thời Sênh một tay chống nạnh, một tay chống kiếm, “Không ở lại tâm sự chút sao?”

Nữ chính đại nhân không hổ là nữ chính đại nhân, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể học được cách khống chế một đội quân vong linh. Cái kiểu được buff này cũng quá mức làm người ta đố kỵ rồi.

Nhị Cẩu Tử còn chưa bao giờ buff cho cô!

Thậm chí quà tân thủ cũng chẳng có luôn.

Muốn buff cũng phải tự mình ra tay mới có, thật buồn cái cuộc đời này.

[…] Sao Ký chủ vẫn còn nhớ rõ quà tân thủ cơ chứ. Rốt cuộc nó đã nói bao nhiêu lần rồi, nó là Hệ thống đứng đắn, không có cái gọi là quà tân thủ gì hết!

Các ngươi là bản lậu, ta hiểu!

[…] Lậu ông nội nhà cô ấy! Bọn tôi là bản chính, cảm ơn! Giết người thì giết đi, nói với tôi làm cái gì hả?

“Vĩ Huyền…” Lam Băng cắn răng, ánh mắt cô ta nhanh chóng đảo qua bốn phía. Mấy con rối vong linh kia cũng đã vây lại chặn mất đường lui của cô ta. “Ngươi lại dám luyện hóa vong linh để sử dụng cho bản thân. Dù ngươi có là pháp sư hắc ám thì việc này cũng là trái phép.”

Dù là pháp sư hắc ám thì cũng phải theo quy củ của pháp sư hắc ám. Trong cách nhìn của pháp sư, thứ gọi là con rối vong linh này chính là cùng phe với đám vong linh.

“Nói đạo lý chút đi, cái này không phải của ta.”

Lam Băng cảnh giác nhìn Thời Sênh, chỉ sợ đột nhiên cô phát động tấn công, “Nếu không phải của ngươi thì tại sao lại phối hợp hành động với ngươi chứ?”

“Bởi vì chủ nhân của chúng cũng muốn chế tạo ta thành con rối vong linh.”

“Cái gì?” Lam Băng thực kinh ngạc, “Ngươi là người…” Sao có thể trở thành con rối vong linh được?

Con rối vong linh được luyện hóa từ vong linh, nếu dùng người làm con rối vong linh thì chẳng phải luyện hóa sống người ta sao… Điên rồi chắc?

“Ngươi cảm thấy hắn điên rồi đúng không, ta cũng thấy thế đấy.” Thời Sênh nghiêm túc tán đồng.

Lam Băng: “…” Rốt cuộc nữ nhân này định làm gì?

“Vậy tại sao ngươi lại cấu kết làm việc xấu với hắn?” Thiếu niên sau lưng Lam Băng đột nhiên lên tiếng, “Chẳng phải giờ ngươi nên chạy trốn sao?”

Thời Sênh mỉm cười: “Hắn không dám ra tay với ta.”

Thiếu niên: “…”

Vừa rồi Tiểu Băng gọi cô ta là gì nhỉ? Vĩ Huyền? Vĩ Huyền? Vĩ Huyền… Vĩ… Mẹ kiếp! Là Vĩ Huyền đó của Vong linh giới sao?

“Tiểu Băng… Cô ta, cô ta, cô ta…”

“Chính là cô ta, chút nữa ngươi tìm thời cơ chạy đi.” Lam Băng hạ giọng cảnh cáo thiếu niên.

“Thế còn cô?”

“Ta có cách của ta.” Trên người cô ta còn có không ít đồ vật, bảo mệnh không khó.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Lam Băng vẫn khá lo lắng. Nữ nhân này hoàn toàn khác với người mà cô ta đã gặp lần trước, lời nói, hành động, cử chỉ của người này lúc nào bình tĩnh đến quỷ dị, dường như là chuyện có to tát cỡ nào cũng không làm ảnh hưởng được tới cảm xúc của cô vậy.

“A!” Thiếu niên hú lên một tiếng quái dị rồi túm Lam Băng lăn sang bên cạnh một vòng.

Nơi mà bọn họ vừa đứng xuất hiện một cái rãnh cực kỳ sâu, cát vàng không ngừng khuếch tán mù mịt quanh hai người, hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Tránh khỏi công kích, thiếu niên lập tức nhảy dựng lên, “Vĩ Huyền, ngươi không thấy mình đê tiện sao, lại dám hạ độc thủ sau lưng chúng ta!”

“Ông đây đứng đối diện với các ngươi, sao lại nói là hạ độc thủ sau lưng?” Thời Sênh dùng thiết kiếm chỉ về phía thiếu niên, “Còn chưa biết cách sử dụng thành ngữ này thì về học lại một lần đi, đừng có sử dụng bừa bãi là mất mặt!”

Thiếu niên: “…” Người này thích xuyên tạc lời hắn nói rồi còn trách hắn không học hành thành thạo sao?

Sao lại có người không biết xấu hổ tới mức này?

“Còn nữa, không phải ta là người đê tiện trong truyền thuyết của các ngươi sao? Các ngươi dán nó lên gáy ta bắt ta nhận, lại không cho ta làm à?” Đại đa số thời điểm Vĩ Huyền đều không hề dùng thủ đoạn ti tiện,nhưng dù sao cô cũng rất mạnh nên dù cô làm gì thì cũng sẽ bị đội lên đầu cái danh đê tiện này.

Thiếu niên suýt chút nữa bị Thời Sênh làm cho tức hộc máu.

Cái này thì có gì đáng kiêu ngạo chứ? Ngươi kiêu ngạo cái rắm ấy!

“Nhân lúc này, chạy!” Lam Băng đẩy thiếu niên một cái rồi bản thân cũng nhảy lên khỏi mặt đất, bắn về phía Thời Sênh.

Cát vàng trên mặt đất hình thành nên một cơn lốc xoáy theo sự di chuyển của Lam Băng rồi không ngừng mở rộng với tốc độ mắt thường có thể thấy, cuối cùng hình thành một cơn lốc lớn.

Thời Sênh không thấy Lam Băng niệm chú, cái này hẳn là thuấn phát trong thế giới ma pháp.

Thuấn phát chính là kiểu không cần niệm chú, chỉ nghĩ là có thể phát động ma pháp. Người thường phải dùng rất nhiều năm mới học được thuấn phát, thậm chí có người học cả đời cũng không được.

Nhưng vai chính thì khác, thuấn phát là kỹ năng được chuẩn bị cho bọn họ, không biết thuấn phát thì không phải vai chính rồi.

Ví dụ như cô ta…

Gió lốc tới gần Thời Sênh, cô bèn gạt hết những suy nghĩ kỳ quái trong đầu, nghiêm túc đối mặt với cơn lốc kia.

Dù ở bất kỳ thời điểm nào cũng không thể coi thường nữ chính.

“Phá!” Thân ảnh Lam Băng lẫn trong gió lốc lúc ẩn lúc hiện. Ả nhân cơ hội tới gần Thời Sênh liền dùng tay kết ấn, sau đó gió lốc lập tức chia làm mấy cỗ vây chặt lấy Thời Sênh vào giữa.