Boss Là Nữ Phụ

Chương 1603: Pháp Sư Vong Linh (13)

Thời Sênh chờ Sở Uẩn Linh ngủ rồi mới đứng lên nhìn ra bóng đêm mênh mang bên ngoài qua khung cửa sổ. Cô lấy miếng ngọc giản mà lúc trước Mộ Bạch đưa cho ra.

Không biết Mộ Bạch lấy được thứ này ở đâu mà cần phải có linh lực mới mở được.

Mấu chốt là…

Thế giới này không có linh lực, cô mở bằng rắm à?

Mẹ cái thằng ngu Mộ Bạch kia, đầu óc chắc chắn bị vong linh Vương gặm mất rồi.

Thời Sênh hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Mộ Bạch rồi lại ném ngọc giản đó về chỗ cũ.

“Là nơi này phải không?”

“Chính là nơi này… Suỵt, ngươi cẩn thận một chút đi.”

Thời Sênh chuẩn bị rời khỏi cửa sổ thì đột nhiên lại phát hiện có mấy bóng đen ở bên ngoài đang đi về phía căn phòng bên cạnh.

Nơi cô ở cũng không phải nơi hẻo lánh gì. Người ở đây đều là những người có danh dự và uy tín trong thành Tung Liễu này, đương nhiên sẽ thường xuyên có kẻ trộm ghé thăm rồi.

Thời Sênh thấy bọn họ không phải hướng tới mình thì cũng chẳng thèm để ý.

Nhưng mà không bao lâu sau liền nghe thấy bên ngoài có âm thanh đánh nhau, sau đó là âm thanh di động phát ra tiếng kêu răng rắc của vong linh.

Đang ở trong thành thì lấy đâu ra vong linh chứ?

Lúc các thành trì được xây cất thì trên mặt đất đều được các pháp sư gia cố bằng chú ngữ để vong linh không thể xâp nhập vào thành qua mặt đất.

Thời Sênh đẩy cửa sổ ra và nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy phòng bên cạnh có mấy vong linh đang tấn công hai người. Mấy con vong linh này khác hoàn toàn với đám vong linh xương trắng mà cô vẫn gặp, toàn thân chúng đen nhánh, hỏa hồn trong đầu cũng có màu đen.

Tốc độ tấn công cũng cao hơn đám vong linh khác.

Trong đầu Thời Sênh đột nhiên hiện lên một từ... luyện hóa.

Một vài pháp sư vong linh hắc ám có thể luyện hóa vong linh theo phương pháp đặc thù khiến cho vong linh trở thành con rối của mình. Nhưng phương pháp này cũng tạo ra thương tổn cho pháp sư nên không có nhiều người dùng phương pháp này.

“A…”

Một bóng đen bị vong linh đá bay, một cánh tay bị nó xé rách, máu tươi đầm đìa.

Một bóng đen khác thấy thế liền hoảng sợ, vội vàng chạy trốn, nhưng tốc độ của vong linh màu đen rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã ngăn cản được tên đó, dùng cách y như lúc trước để hạ gục tên này.

Vong linh màu đen lập tức kéo thi thể sang sân bên cạnh, xung quanh lập tức khôi phục yên tĩnh.

Thời Sênh: “…” Cứ như vừa xem một cảnh diễn giả tạo vậy.

Rốt cuộc suốt cả đêm đó, Thời Sênh cũng chẳng nghe thêm được bất kỳ động tĩnh nào nữa.



“Chị…” Sở Uẩn Linh ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt Thời Sênh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hơi hốc hác nhưng đôi mắt thì có tinh thần hơn rất nhiều.

“Đi thôi.”

Sở Uẩn Linh gật đầu, ngoan ngoãn đi theo chân Thời Sênh.

Có những chuyện Thời Sênh nói, con bé sẽ không hiểu, nhưng nhóc biết chị gái này sẽ không làm mình bị thương.

Ra khỏi cửa, Thời Sênh nhìn sang căn phòng bên cạnh theo bản năng.

Đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh cũng mở, một pháp sư bọc mình kín mít bước từ trong phòng ra. Hắn cảnh giác xoay đầu nhìn khắp xung quanh, vừa thấy Thời Sênh liền chần chừ một chút rồi đóng cửa lại, đi về một hướng khác.

Thời Sênh nhướng mày, có lẽ tên này chính là con vong linh bị luyện hóa kia.

Các pháp sư đều bọc áo choàng giống nhau, nếu vong linh cũng mặc kín mít như thế, chỉ cần không bỏ mũ áo choàng ra thì chắc chắn sẽ chẳng có ai phát hiện ra được…

Thời Sênh đột nhiên thấy kinh hãi, trong thành này e là không chỉ có một con vong linh như thế này.

Vong linh cấp cao là một sinh vật cực kỳ thông minh.

Cho nên tại sao đám pháp sư cứ thích bọc mình kín như bánh chưng cơ chứ?

Không hiểu nổi mạch não của bọn họ.

Thời Sênh nắm tay Sở Uẩn Linh đi ra phố, đường phố cũng không náo nhiệt. Sở Uẩn Linh tò mò quan sát xung quanh. Trước giờ cô bé chưa từng ra ngoài nên cảm thấy mới lạ với mọi thứ.

Mục tiêu của Thời Sênh rất xác định, chính là cửa hàng duy nhất bán pháp trượng ở trong thành này.

Pháp trượng bán trong tiệm đều là bán thành phẩm, những người vừa trở thành pháp sư đều dùng nó. Đám trượng này được chế tác theo một quy trình giống nhau, chỉ có tài liệu và tạo hình là khác nhau mà thôi.

Sau khi các pháp sư mua nó về thì sẽ phải tự tìm cho mình một hồn hỏa của vong linh cường đại để luyện hóa và dung nhập nó vào trong pháp trượng, lúc đó một cây pháp trượng mới có thể coi là hoàn thiện.

“Cô gái, mua cho ai dùng thế?” Thời Sênh vừa bước qua cửa thì tiểu nhị trong quán liền tiến lên chào đón.

Thời Sênh nhìn Sở Uẩn Linh.

“Đứa bé này sao?” Tiểu nhị của quán hơi kinh ngạc, “Còn chưa được năm tuổi đi?”

Trẻ con đều qua tuổi lên năm mới bắt đầu học tập, nếu mười tuổi còn chưa trở thành pháp sư thì đời này e là sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

“Không có sao?”

“Có thì có, nhưng mà cô bé quá nhỏ…” Tiểu nhị của quán hơi khó xử. Đứa bé này nhỏ như vậy thì sợ đến pháp trượng cũng chẳng cầm nổi.

“Có thì lấy ra.”

Quán bán hàng thì tất nhiên phải lấy yêu cầu của khách là chủ, hắn bảo Thời Sênh chờ một chút rồi đi ra phía sau lấy đồ.

Lúc này, trong tiệm còn có cả những người khác. Tiểu nhị vừa đi thì có một pháp sư đang xem trượng ở bên kia tiến lên: “Vĩ Huyền các hạ, ngưỡng mộ đã lâu, trước kia chỉ nghe qua đại danh của cô, không ngờ giờ còn có thể gặp được chân thân.”

Thời Sênh liếc hắn một cái, không mặn không nhạt đáp: “Vậy thì đúng là tam sinh hữu hạnh cho ngươi rồi đấy.”

Pháp sư: “…” Đã gặp nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa từng gặp ai mặt dày tới mức này.

Có biết hai chữ “khiêm tốn” viết như thế nào không hả?

“Khụ… Có phải Vĩ Huyền các hạ tới mua pháp trượng cho đứa bé này không?” Đây là con của sư phụ cô, nhìn gầy gò như thế… gương mặt quả thật khá giống. “Nó còn nhỏ như thế, cô mua pháp trượng cho nó nhưng nó có biết sử dụng không? Có lẽ còn chưa biết cách luyện hóa hồn hỏa luôn ấy chứ…”

Người này tuy nói chuyện có vẻ khách khí nhưng giọng điệu lại đầy vẻ không có ý tốt.

Sở Uẩn Linh không thích hắn nên núp sau người Thời Sênh, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn.

“Có thể dùng được không liên quan quái gì tới nhà ngươi. Ta mua cho con bé đánh chó chơi không được sao?” Không có việc gì liền xông lên tìm mắng, loại người này cô sẽ không khác khí rồi.

Đánh chó?

Dù là pháp trượng bình thường thì cũng rất quý nha…

“Vĩ Huyền các hạ quả thực là tài đại khí thô*.” Pháp sư cười gượng hai tiếng, đôi mắt dưới mũ choàng tối om nhìn về phía Sở Uẩn Linh như đang đánh giá một món hàng.

*Tài đại khí thô: ý chỉ người giàu có nứt vách đổ tường.

Thời Sênh nghiêng người ngăn cản tầm mắt của hắn: “Là có tiền hơn nhà ngươi.”

Pháp sư: “…” Nếu không phải biết chắc bản thân không đánh lại được cô ta thì hắn tuyệt đối sẽ xông lên giết chết cô ta ngay.

Nghe cái giọng điệu nói chuyện của cô ta đi, có tiền thì ghê gớm lắm sao?

Pháp sư thấy tiểu nhị của quán đi ra thì không lên tiếng nữa. Hắn muốn nhìn xem hôm nay đứa bé kia có bản lĩnh gì. Nó là con gái của Sở Khung, người đàn ông đó từng được cả Vong linh giới coi là pháp sư thiên tài. Tuy rằng sau đó đi nhầm đường tối trở thành pháp sư hắc ám, nhưng hai chữ thiên tài chưa từng bỏ rơi ông ta.

Con gái của ông ta… Hừ!

Tiểu nhị ôm mấy cái hộp ra rồi đặt xuống đất, “Cô gái, đây là những cây pháp trượng phù hợp nhất cho trẻ con trong tiệm chúng tôi, nhưng mà… đối với cô bé kia mà nói thì vẫn không hợp lắm, ngài cứ quan sát trước xem thế nào.”

Hắn mở hộp ra, pháp trượng cho trẻ con dùng đều chế tác bằng gỗ, rất nhẹ nhàng.

Mấy cây pháp trượng đều tương đương nhau, chỉ có tạo hình hơi khác biệt một chút.

Thời Sênh bế Sở Uẩn Linh lên để cô bé tự chọn.

Tay nhỏ của Sở Uẩn Linh sờ từng cái pháp trượng một, cuối cùng dừng ở cây pháp trượng đặt ở phía trong cùng.