Boss Là Nữ Phụ

Chương 1537: Cẩm Lạc Kinh Thu (23)

“Ngươi có mang được nhiều thế không?” Thời Sênh trừng mắt lườm, “Gánh nặng thì ta lấy làm gì?”

Lão đại nhiều lời: “...” Đang yên đang lành có cảm giác bị ghét bỏ là sao chứ?

Thời Sênh móc ra một đống ngân phiếu đưa cho hắn, “Đi phát cho ta một lệnh treo thưởng, ai giết được công chúa Ngưng Hoan đó sẽ được 5 vạn ngân phiếu. Cho dù không giết được thì dùng vật tùy thân của công chúa Ngưng Hoan cũng đổi được một nghìn lượng.”

“...” Cô ấy bận rộn tiêu diệt thổ phỉ chỉ là để cướp tiền đi treo thưởng giết công chúa Ngưng Hoan đó thôi sao? Lão đại nhiều lời một lúc sau mới tiêu hóa xong tin tức này, “Vật tùy thân của công chúa Ngưng Hoan là gì?”

“Ví dụ như y phục, áo yếm gì gì đó...”

Dùng cách nói của Mộ Bạch tức là, không giết chết được thì khiến ngươi buồn nôn chết luôn không được sao?

Công chúa Ngưng Hoan dám tìm người giết cô, tưởng cô không dám sao?

Thế là các tổ chức sát thủ lớn bắt đầu lan truyền có một tên biến thái thích công chúa Ngưng Hoan, bởi vì không có được cô nên ra giá cao để mua lại những vật dụng tùy thân của công chúa.

Tuy rằng mọi người cảm thấy vô cùng biến thái, nhưng dễ kiếm tiền cho nên không ít người đi trộm áo yếm của công chúa Ngưng Hoan.

Thế nhưng họ phát hiện hình như công chúa Ngưng Hoan không mặc áo yếm, cho dù thay y phục ra cũng không nhìn thấy áo yếm.

Tin tức công chúa Ngưng Hoan không mặc áo yếm không biết tại sao lại lan truyền trong dân gian, dần dần truyền đến những nơi nhà cao cửa rộng, trở thành đề tài cho những buổi buôn dưa lê.

Còn về ám sát... cũng có người đi, nhưng người ta là nam chính đại nhân, nên đâu có dễ giết như vậy, bị nhục vài lần nên họ chuyên tâm chuyển sang trộm y phục. Một món y phục đã được ngàn lượng, ngang với đầu của một người bình thường, sao lại không làm chứ?

Thời Sênh nói là đồ vật tùy thân, cũng không nói là nhất định cần phải là áo yếm, cho nên y phục của công chúa Ngưng Hoan ngày càng ít đi.

Hạ nhân trong phủ Cửu hoàng tử thấp thỏm, vừa mang y phục ra phơi, chớp mắt đã không thấy đâu nữa, cho dù Cửu hoàng tử phái thêm người giám sát cũng không ngăn được đám trộm đồ đó, trộm quá nhiều, đánh Đông kích Tây, có phòng cũng không phòng nổi.

Loại chuyện kỳ quái như thế này đương nhiên sẽ bị lan truyền ra ngoài, so với tin tức công chúa Ngưng Hoan không mặc áo yếm trước đây còn hot hơn.

Công chúa Ngưng Hoan, đệ nhất mỹ nhân đấy!

Có bao nhiêu quý nữ phu nhân đố kỵ?

Bây giờ hay rồi, lại bị người ta ăn trộm quần áo tập thể. Ở thời đại này, đối với nam nhân cũng đều bị người đời cảm thấy đồi phong bại tục. Bây giờ lại xảy ra đối với đệ nhất mỹ nhân như công chúa Ngưng Hoan, đám quý nữ đó còn không ra sức phá hỏng thanh danh của hắn.

Thời Sênh ra chiêu đó hắn hoàn toàn không thể ngờ tới. Thời Sênh không hề hành động như suy nghĩ thông thường của hắn, những sắp đặt phía sau của hắn đều lãng phí.

“Công chúa Ngưng Hoan, xem ra ngươi đã xem thường ả Hồng Cẩm đó rồi.” Yên Loan nhìn Ngưng Hoan, “Cô ta không dễ đối phó như vậy, ta đã nhắc nhở ngươi từ sớm rồi.”

“Lần này ta tính sai.” Ngưng Hoan không để tâm đến lời châm chọc của Yên Loan, ánh sáng khẽ lướt qua đôi mắt, “Nhưng ta cũng đâu phải chỉ có một kế hoạch, ngươi biết chuyện Yên Thu xuất kinh rồi chứ?”

Yên Loan kinh hãi, “Ngươi định trực tiếp động thủ với hắn sao?”

Đầu ngón tay Ngưng Hoan gõ trên mặt bàn, ánh mắt có vẻ hung ác, “Người của ta đa số đều chưa vào kinh. Lần này hắn đi không mang theo bao nhiêu người, vừa khéo là thời cơ tốt. Đến lúc đó hắn chết ở bên ngoài, ai biết là do ai gây ra?”

“Huyền Trần bên cạnh Yên Thu là kẻ vô cùng lợi hại.” Yên Loan nhíu mày, “Hơn nữa bên cạnh hắn còn có tử sĩ, xuất kinh không thể không chuẩn bị gì hết được, ngươi chưa chắc đã thành công.”

Có nhiều người đã từng thử trực tiếp diệt trừ Yên Thu, nhưng có mấy người thành công?

Chẳng phải bây giờ Yên Thu đó vẫn sống tốt đấy sao?

“Không thử sao biết có thành công hay không?” Ngưng Hoan ám muội nâng cằm Yên Loan lên, “Điện hạ, ngươi hành sự đừng có lo trước sợ sau như vậy, phải to gan hơn một chút.”

Yên Loan muốn phản bác, nhưng cô ta không có gì hết, phải lấy cái gì để đi tranh giành với người khác đây?

Nhưng việc đó thì có gì đáng để nói chứ, cảm giác giống như đang kêu nghèo kể khổ vậy.

Yên Loan lùi về phía sau một bước, “Công chúa Ngưng Hoan, đừng có động tay động chân với ta.”

Tay Ngưng Hoan rơi vào khoảng không. Hắn không để tâm vuốt vuốt, thu hồi thân trên của mình, như cười như không nhìn Yên Loan, “Điện hạ, ngươi còn chưa hiểu câu nói Yên Thu nhắc nhở ngươi sao?”

Yên Loan nhíu chặt đầu mày, lời Yên Thu nhắc nhở cô ta... câu nói hắn nói tại hôn lễ.

“Hoàng đế không phải thực sự sủng ái Yên Thu. Mẫu hậu của Yên Thu là Hoàng hậu. Gia tộc Hoàng hậu có thể lực lớn như vậy, Hoàng đế kiêng nể ba phần, thế nhưng ngươi nhìn mấy năm gần đây xem, tuy gia tộc Hoàng hậu nhìn có vẻ không có gì bất thường, nhưng thử nhìn kỹ xem, những vị trí quan trọng đều đã bị Hoàng đế thay bằng người của mình, chỉ cho họ những chức vị không quan trọng.”

Giọng công chúa Ngưng Hoan có vài phần lạnh buốt, nghe có chút không phân biệt rõ được giới tính, nhưng lại có thể khiến người ta bất giác bị giọng nói ấy của hắn mê hoặc, “Hoàng đế đẩy Yên Thu lên cao như vậy, mục đích là để mê hoặc đám người đó. Yên Thu chẳng qua chỉ là một quân cờ, đáng tiếc là bây giờ Hoàng đế bắt đầu không nắm chắc được quân cờ này trong tay nữa rồi.”

Yên Loan cũng không quá bất ngờ với những điều Ngưng Hoan nói. Ngưng Hoan nhìn bộ dạng của Yên Loan cũng biết trong lòng cô ta cũng đã có suy nghĩ, nhưng chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.

Cô ta và Yên Thu đều là quân cờ trong tay Hoàng đế.

“Chúng ta sinh ra trong gia đình đế vương, nhiều chuyện không được làm theo ý mình. Không muốn trở thành quân cờ thì điều đầu tiên phải làm được là phải độc ác, điện hạ.”

Ngưng Hoan lạnh nhạt ném lại một câu, rồi rời khỏi phòng.



Cơn mưa tầm tã to như trút nước từ trên bầu trời đen kịt nện xuống, tiếng vó ngựa giẫm vào nước mưa, như mũi tên rời khỏi cánh cung, lao vào trong bóng tối, xuyên qua màn mưa mịt mù.

Người đi đầu tiên là Yên Thu, y phục trên người hắn đã ướt hết, dán chặt vào cơ thể, khiến những đường viền cơ bắp hiện lên, mái tóc dán chặt vào má hắn, nhìn có vẻ nhếch nhác thảm hại, nhưng khí thế sắc bén tỏa ra từ trên người khiến vẻ nhếch nhác đó cũng bị đè nén xuống.

“Điện hạ, chúng đuổi đến nơi rồi.”

Ánh mắt Yên Thu tối lại, nhưng không nói gì, chỉ càng tăng tốc thêm.

Phía sau truy binh càng lúc đuổi càng gần, nước mưa càng dồn dập hơn, nhân tố nguy hiểm không ngừng ngưng tụ lại trong màn mưa, căng chặt.

“Phụt!”

“Có mai phục!” Gần như cùng lúc, tiếng quát của Huyền Trần xuyên qua màn mưa.

Giọng hắn còn chưa dứt, mũi tên đầu tiên đã bắn đến nơi, sượt qua thân người Yên Thu, cắm vào thân cây phía trước. Tiếp sau đó là mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba, từ bốn phương tám hướng bắn tới, mật độ còn dày đặc hơn cả màn mưa.

Yên Thu không biết móc từ đâu ra một thanh kiếm, nhanh chóng chặn những mũi tên đó lại, con ngựa đưa hắn đi phi nhanh qua cơn mưa tên. Huyền Trần và những người khác chặn phía sau.

Nhưng xông ra khỏi mưa tên, đám người áo đen phía trước đã đợi từ lâu.

Yên Thu ghìm ngựa lại.

Không khí bỗng tĩnh lại.

Hai bên cứ thế giằng co ba giây, đám người áo đen đồng thời động thủ, “Thất hoàng tử, đắc tội.”

Người áo đen dáng vẻ lợi hại, giống như thể có thể lên trời ngay lập tức vậy. Nhưng khoảnh khắc chúng bắt đầu động thủ, cơ thể bỗng nhào mạnh một cái về phía trước, đồng thời ngã xuống đất.

Yên Thu: “…”

Xung quanh dường như có thứ gì đó đang phát tán, nhưng hắn không cảm thấy có sự uy hiếp đối với hắn, từ phía xa xa tiếng kêu rên vang lên, xuyên qua màn mưa đêm, rợn cả tóc gáy.

Thứ vô hình đó giống như sóng biển không ngừng đẩy ra xa, những nơi nó quét qua người ngã ngựa đổ, máu tươi túa ra.