Boss Là Nữ Phụ

Chương 1507: Trợ Lý, Chào Anh (28)

Thời Sênh trì hoãn mấy ngày mới đi bàn hợp đồng với tổ phim bên kia, bàn xong hợp đồng rồi, nữ chính bên đó cũng chọn lại ra được người mới.

Rất không khéo lại là người quen.

Chủ làn xe Lâm Tư Tư.

Lần trước chuyện ở thành phố Cổ Kiều, khiến cho Lâm Tư Tư nhớ kỹ Thời Sênh, lúc này nhìn thấy cô, đương nhiên không vui vẻ gì.

“Quản lý Trình đúng là thủ đoạn, ngay cả Tống Nhã cũng ép xuống được.” Lâm Tư Tư quái gở lên tiếng.

Đại lão Sênh ung dung nhìn Lâm Tư Tư, “Tống Nhã không đi, đến lượt cô chắc. Nói ra, cô còn phải cảm ơn tôi đấy.”

“Cô…” Lâm Tư Tư lập tức nghẹn lời, mặt căng ra đỏ bừng.

Cảm ơn cô ta?

Cô ta ở weibo nói cô như vậy, cô sao phải cảm ơn cô ta?

Người phía trước hô bắt đầu, Lâm Tư Tư căm phẫn rời đi.

Trong buổi họp báo, Kiều Khanh lấy được sự quan tâm của tất cả các phía.

Thậm chí là có người hỏi vấn đề xảo quyệt, ví như Tưởng Húc mất tích rồi, hắn sao lại đột nhiên muốn vào giới giải trí? Tưởng Húc với người đại diện của hắn không hợp, hắn liệu có phải là trong ứng ngoài hợp với người đại diện đối phó với Tưởng Húc không…

Kiều Khanh ứng phó rất tốt, không cần Thời Sênh ra mặt, cho nên cô yên lặng nhớ mấy phóng viên hỏi vấn đề xảo quyệt kia, cho vào danh sách đen.

Trình Hi V: Thiếu niên nhà tôi lớn rồi. [Hình ảnh]

Hắc, Tiểu Ca Ca: Comment đầu.

Khách Hành Vân: Tôi rất tò mò vị nam chính đi cửa sau này có quan hệ thế nào với Trình Hi.

Tiểu Minh Cút Ra Ngoài Cho Tôi: Quan hệ bất chính.

Trời Có Tình Mới Lạ: Kiều Khanh? Tôi biết anh ta, khi đó ở Học viện Hý kịch Trung ương có một người đặc biệt trâu bò, sau đó không biết làm sao liền im hơi lặng tiếng, nghe nói là đắc tội người…

Trời Có Tình Mới Lạ đó phổ cập lịch sử vẻ vang những năm đó của Kiều Khanh ở trên mạng. Đúng là như hắn nói, có một người đặc biệt trâu bò, đáng tiếc sau khi tốt nghiệp, anh ta lại không làm được gì trong giới giải trí, ngược lại im hơi lặng tiếng, học sinh khoá đó đều rất thổn thức.

Trình Hi V: Quy tắc cũ, anti tôi thì được, anti nghệ sĩ của tôi thì không được!

Phía dưới một đống xì xào.

Dân mạng vây xem rất say mê, cái vết đen này rất không bình thường nha!



Kiều Khanh dù sao cũng là tốt nghiệp từ Học viện Hý kịch Trung ương nổi danh nhất. Mặc dù lãng phí mấy năm, nhưng căn cơ vẫn còn, khoảng thời gian này cũng tăng cường luyện tập, sau khi mở máy, rất nhanh tìm được cảm giác.

Thời Sênh không ngờ Tống Nhã lại vẫn tìm quan hệ tiến vào, cô chỉ không cho cô ta làm nữ chính, nhưng không nói không cho cô ta nhận những nhân vật khác.

Bây giờ Tống Nhã thay thế vị trí nữ phụ…

Cầu nữ phụ bóng đen tâm lý.

Nữ phụ và Kiều Khanh có cảnh quay chung, tiếp xúc cơ thể khẳng định không thiếu được, vì vậy khắp trường quay mọi người đều nghe Thời Sênh ở bên kia không ngừng hô cắt.

Đạo diễn: “…”

Lật bàn, nếu không cô làm đạo diễn đi!!!

“Không quay nữa.” Đạo diễn giận đến muốn bỏ đi.

Mọi người lúng túng đứng tại chỗ, một lúc lâu mới tản ra.

Kiều Khanh đi từ bên kia lại, cởi áo khoác vừa dày vừa nặng ra, đặt xuống bên cạnh Thời Sênh, “Nóng quá.”

Thời Sênh cầm lấy cái quạt trên bàn quạt cho hắn, “Chúng ta quy ước ba điều đi.”

Kiều Khanh nghiêng đầu nhìn cô, “Ba điều gì?”

Thời Sênh giơ ngón tay, nhanh chóng liệt kê ra ba điều, “Thứ nhất, không quay cảnh hôn. Thứ hai, không quay cảnh có tiếp xúc cơ thể với nghệ sĩ nữ. Thứ ba, không quay cảnh giường chiếu.”

“Ừm, được.” Kiều Khanh đồng ý không chút do dự.

Có rất nhiều chỗ có thể dùng góc độ quay, cũng không sao, mặc dù có chút khó khăn…

“Phượng hoàng quyết” trắc trở không thua “Thiên thần”. Đầu tiên là Thời Sênh ở trường quay hô cắt loạn. Sau đó là lúc quay cảnh tình cảm, biểu cảm của Kiều Khanh không sao, nhưng động tác có vấn đề, mỗi lần quay động tác, liền đặc biệt khiến một đám người bận rộn.

Đạo diễn thể hiện, từ trước đến nay chưa hề quay phim nào mệt mỏi như vậy.

“Trình Hi.”

Tống Nhã mới vừa quay xong một cảnh, ở bên ngoài trường quay gặp được Thời Sênh, vẻ mặt cô ta có chút u ám, “Cô tưởng là cô bám lên được Trần thiếu, tôi sẽ không đối phó được cô sao?”

“Bám lên Trần thiếu?” Thời Sênh dường như có chút bất ngờ với cách nói này, “Làm sao cô biết không phải là Trần thiếu bám lên tôi?”

Tống Nhã sâu sắc cảm phục trước kiểu nói phét không biết ngượng của Thời Sênh. Trần thiếu người ta là thân phận gì? Leo lên cô? Đầu óc người phụ nữ này có bệnh à?

“Nhìn thấy, nghe thấy, đều chưa chắc là chân tướng.” Khóe miệng Thời Sênh mang theo ý cười ác ý đi qua cô ta. Trong nháy mắt Tống Nhã cảm thấy đi qua cô ta không phải là người, mà là ma quỷ lệ khí đầy thân.

Tống Nhã siết chặt nắm tay, móng tay bấm vào trong thịt, đau đớn.

Đáng ghét!

Mỗi lần đối diện cô ta, đều cảm thấy mình thấp hơn một bậc.

Tống Nhã hiểu đây là vấn đề khí thế, nhưng cô ta tại sao lại có khí thế lớn như vậy.

“Cô Tống, phải thay quần áo rồi.” Trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, sắp phải quay tiếp cảnh nữa rồi…”

“Thay cái gì mà thay, không quay nữa.” Tống Nhã tức giận quát một tiếng, vội vàng đi ra bên ngoài.

Trợ lý nhỏ: “…”

Bởi vì Tống Nhã đột nhiên rời đi, làm cho đạo diễn nổi trận lôi đình. Nhưng Tống Nhã dù sao cũng là một ảnh hậu, ông ta không dễ đắc tội, bực bội hô quay cảnh sau.

“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu, tôi muốn cô ta phải chết!” Nữ phụ hạng ba đứng ở đối diện Kiều Khanh đang dốc hết toàn lực gào thét, mặt mũi dữ tợn, trong điên cuồng mang theo si luyến, “Thứ tôi không có được, cô ta cũng đừng hòng có được. Các người hãy cùng nhau xuống địa ngục đi!”

“Cắt!” Đạo diễn cầm loa hô cắt, “Thợ nổ chuẩn bị, anh Kiều, cô Lâm cô qua đây xem xem, lát nữa đừng giẫm phải.”

Ở đây có một trận nổ, loại tình cảnh này đều có người chuyên nghiệp ở trường quay, thông thường sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

Kiều Khanh nhớ đường nổ mà thợ nổ vẽ ra, cũng đi theo qua bên đó mấy lần, sau đó đạo diễn hô bắt đầu.

Lúc nữ phụ hạng ba hô “Các người đi chết đi”, bắt đầu nổ.

Kiều Khanh và Lâm Tư Tư từ bên trong lao ra. Lúc Kiều Khanh sắp ra khỏi cửa, dưới chân Lâm Tư Tư đột nhiên nổ tung. Lâm Tư Tư bị dọa đẩy Kiều Khanh một cái. Kiều Khanh lệch hướng, vừa vặn đạp trúng điểm nổ bên cạnh.

Một giây tiếp theo, tiếng nổ vang lên, khói bụi dày đặc.

Trong giây phút phát nổ kia, Kiều Khanh bị người đẩy ngã, sít sao bảo vệ dưới người. Bên tai toàn là tiếng nổ, hắn không cách nào nhìn rõ người đang che chắn cho mình, nhưng vẫn biết đó là ai.

Tiếng nổ dần dần ngừng lại, tiếng người từ bên kia truyền tới, tất cả đều là tiếng sợ hãi.

Dòng chảy không gian dường như bị chậm lại.

“Tiểu Sênh…” Tay Kiều Khanh run run đỡ lấy vai Thời Sênh, “Tiểu Sênh, em không sao chứ?”

Thời Sênh lắc lắc đầu, chống nửa người dậy, “Anh nhớ ra rồi?”

Kiều Khanh khẽ gật đầu, trong chớp mắt vừa rồi, vô số ký ức điên cuồng tràn vào.

Kiều Khanh căng thẳng nhìn cô, “Em có sao không?”

“Em có thể có chuyện gì chứ.” Thời Sênh bò dậy khỏi người hắn, “Dậy đi.”

Kiều Khanh ngoan ngoãn bám lấy tay cô, theo cô đứng lên, ánh mắt quét trên người cô một vòng, dường như đang xác định không có vấn đề gì, bỗng nhiên ôm cô vào trong lòng.

Người của tổ phim vừa vặn nhìn thấy một màn này, tiếng ồn ào đột nhiên dừng lại.