Boss Là Nữ Phụ

Chương 1479: Ác Bá Của Tinh Tế (Xong)

Xăm mình còn đau hơn Phượng Từ nghĩ nhiều, chủ yếu là phương thức xăm không giống những gì hắn biết, là một thủ pháp rất cổ xưa.

Đến khi xăm xong, Thời Sênh chờ một lúc rồi mới gọi mấy ông lão kia tiến vào, lại làm thêm một đống động tác kỳ quái rồi mới được rời khỏi tế đàn.

“Chúc mừng thiếu gia Phượng Từ.” Người lớn tuổi nhất trong đám đứng ra, cúi đầu nói: “Chúc ngài và gia chủ bạch đầu giai lão.”

Cái này thì có gì mà phải chúc phúc chứ?

Phượng Từ kỳ quái nhưng cũng không mở miệng hỏi, hắn không thèm nói chuyện với mấy người này.

“Phiền mấy vị trưởng lão rồi.” Thời Sênh trả lời thay Phượng Từ, giọng điệu làm mấy ông lão đều lạnh hết cả người, vội vàng chào tạm biệt hai người.

“Đây là chuyện chúng tôi cần làm, gi chủ không cần khách khí như thế. Nếu đã không còn việc gì thì chúng tôi đi trước đây.”

Thời Sênh hơi gật đầu, ý bảo bọn họ có thể đi.

Sau đó Phượng Từ mới biết, hình xăm kia không giống như cô nói là tiến vào Thời gia đều phải xăm lên. Hình xăm đó đại biểu cho việc cả đời này cô sẽ chỉ có một mình hắn, dù hắn có chết đi thì cô cũng sẽ không được ở bên ai cả.

Loại hình xăm này là một tồn tại rất được người ta tôn trọng ở Thời gia.

Không phải ai cũng đưa ra lựa chọn cả đời chỉ ở bên một người.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này, hiện tại Phượng Từ đang kéo vạt áo của mình lên để nhìn lại hình xăm màu bạc ở bên sườn eo của mình.

Vừa rồi còn rất đau nhưng giờ lại chẳng cảm thấy gì hết, hình xăm đó như vừa sinh ra đã có ở bên eo hắn vậy, hoàn toàn không nhìn ra là được xăm lên.

Thời Sênh kéo vạt áo của hắn xuống, “Trở về rồi lại nhìn.”

Trước công chúng còn vén quần áo lên, muốn ăn đòn chắc?

Ngu Tường nấu không ít đồ ăn, có thể là đã hỏi qua Thập Phương nên phần nhiều là đồ Phượng Từ thích ăn.

Phượng Từ hiếm khi không những không bắt bẻ mà còn khen Ngu Tường một câu.

Bữa cơm này ăn trong không khí vô cùng vui vẻ.



Thời gian Cesar cần chuẩn bị không ngắn, Thời Sênh và Phượng Từ đợi ba ngày thì người của hắn mới rời khỏi căn phòng kia.

Thời Sênh bảo Thập Phương vào kiểm tra, chắc chắn không có gì kỳ quái mà giống hệt như Cesar nói, lúc đó cô mới lại vào tự mình kiểm tra một lần cuối.

“Tiểu Sênh Nhi, tôi sẽ không hại cô.” Cesar đi ở sau lưng Thời Sênh, “Lúc sắp đặt đồ cô đều ở bên cạnh nhìn, Trảm Long Về của cô cũng kiểm tra hết những đồ đưa tới, tôi làm gì dám động tay động chân chứ?”

Thời Sênh đi vòng quanh hai khoang trong suốt xem xét, đáp: “Anh muốn động tay chân thì sẽ để Trảm Long Vệ phát hiện sao?”

“Tôi thề, nếu tôi động tay chân thì tùy cô xử trí.”

“Lời thề của anh dễ như ăn cơm ấy.”

Cesar: “…”

Cuộc sống gian nan, có một số chuyện đừng có vạch trần ra như thế có được hay không, cô như thế sẽ không có bạn bè đâu!

Bỏ đi, vốn dĩ cô ta đâu có bạn bè gì chứ.

“Aizz, Tiểu Sênh Nhi, rốt cuộc cô làm thế nào mà biến Phượng Từ từ một tên đại biến thái trở thành một con cừu non thế?” Cesar chuyển câu chuyện lên người Phượng Từ.

Nhưng hắn vừa nói xong, ở bên cạnh liền có một cỗ lực lượng xốc tới, hắn hoàn toàn không có cơ hội tránh né, cả người bị bắn bay, đụng lên vách tường trong phòng.

Cesar mặt mày xanh mét bò dậy, nhìn ra phía cửa.

Chàng trai đứng giữa vùng ánh sáng nên không nhìn rõ cảm xúc trên mặt hắn, nhưng từ sát khí trên người hắn tỏa ra thì có thể tưởng tượng được vẻ mặt hắn lúc này như thế nào.

Chàng trai hơi giơ tay, túm trong không khí một chút, cả người Cesar lại bắn sang bên cạnh.

“Tiểu Sênh Nhi.” Cesar hét lên, “Cô bảo hắn dừng tay đi.”

“Đáng đời.” Thời Sênh lạnh lùng ném cho hắn hai chữ.

Cesar: “…”

Đây là đức hạnh gì vậy chứ?

Một lời không hợp liền đánh người?

Hắn sống dễ lắm sao?

Tủi thân của hắn ai hiểu cho?

Hắn cũng rất muốn khóc đây này!

Phượng Từ thật sự muốn giết chết Cesar, cuối cùng Thời Sênh phải ngăn lại thì Cesar mới miễn cưỡng nhặt về được một mạng.

Cesar thiếu điều nước mắt nước mũi tèm lem, hắn chỉ vào hai khoang trong suốt, giọng nghẹn ngào, “Nằm vào đó là được. Trước khi hai người chưa ra ngoài thì nơi này sẽ đều do Trảm Long Vệ canh gác đến tận khi hoàn thành khảo hạch mới thôi.”

“Tỉ lệ dòng chảy thời gian là bao nhiêu?”

“Có thể bỏ qua cái này.”

Thời Sênh nhíu mày, “Mỗi thời không đều có dòng chảy thời gian khác nhau, anh tính dọa ông đấy à?”

Cesar có cảm giác bị người nhục nhã: “Cô cho rằng Cục quản lý thời không chúng tôi chỉ ăn mà không làm gì chắc? Nếu năng lực đó cũng không có thì gọi gì là cục quản lý thời không chứ?

“A, trâu bò thế à, thế sao không tự mình lên đi, tìm tôi làm gì?”

Cesar: “…”

Bản Cục trưởng không thèm chấp nhặt với cô.

Thời Sênh gọi Thập Phương tiến vào, phân phó anh ta trông chừng nơi này.

“Chuẩn bị tốt chưa?” Thời Sênh nhìn về phía Phượng Từ.

Phượng Từ gật đầu.

Thời Sênh mở khoang trong suốt ra, để Phượng Từ nằm vào. Cesar tập tễnh tiến lên thao tác, mấy người của Cục quản lý thời không định tiến lên thì lại bị sát khí của Phượng Từ làm cho sợ hãi, không dám lại gần.

“Không sao, chờ em là được.” Thời Sênh trấn an Phượng Từ.

Lúc này, sát khí trên người Phượng Từ mới chậm rãi hạ xuống.

Các trình tự đã được sắp đặt xong, Cesar rất có mắt nhìn, nói: “Cho hai người mười phút, mười phút sau tôi sẽ tiến vào đóng cửa khoang.”

Hắn phất tay ý bảo những người khác đều ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thời Sênh và Phượng Từ.

Thời Sênh ghé người vào khoang nằm, đầu ngón tay xoa xoa trán hắn, Phượng Từ mở to mắt nhìn cô, miệng hơi nhếch lên cười.

Hai người cứ nhìn đối phương như thế, giống như muốn khắc sâu đối phương vào trong lòng mình.

Ba phút cuối cùng, Thời Sênh cúi người xuống, cánh môi đặt lên ấn đường của hắn, một đường hôn xuống tới cánh môi, đầu lưỡi dễ dàng đẩy môi hắn ra, tiến vào dò xét, quấn lấy lưỡi của hắn.

Ba…

Hai…

Một…

Thời Sênh buông hắn ra, “Tin em, em sẽ tìm được anh.”

Phượng Từ hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu: “Anh chờ em.”

Hắn không muốn bước đi, hắn chỉ muốn đứng yên tại chỗ chờ cô, bởi vì dù hắn ở đâu thì cô cũng sẽ tới mang hắn đi.

Lúc Cesar tiến vào, Thời Sênh đã khép cửa khoang lại, chàng trai khép hờ hai mắt, nằm an tĩnh ở bên trong như một mỹ nhân đang chìm vào giấc ngủ.

Cesar không thể không thừa nhận, Phượng Từ thật sự quá cmn đẹp.

Thời Sênh dựa vào khoang nằm của mình, ánh mắt dừng ở hư không, sườn mặt hơi lạnh lùng, khóe miệng cong nhẹ như đang cười, lại như đang trào phúng.

Trong lòng Cesar hơi nhảy lên: “No.1 sẽ tiếp tục đi theo cô, cho cô một vài trợ giúp nhỏ.”

“Anh xác định nó sẽ cho tôi trợ giúp đấy à?” Nhị Cẩu Tử không quấy rối cô là tốt lắm rồi, còn giúp đỡ á?

Biểu tình Cesar nghiêm túc: “Giờ chúng ta đã cùng trên một chiếc thuyền.”

Thời Sênh liếc nhìn hắn rồi tiến vào trong khoang. Cesar chần chừ một chút rồi bảo người tiến lên nhập số liệu, kiểm tra lại một lần nữa, thấy không có vấn đề gì mới đóng cửa khoang lại.

Cửa khoang chầm chậm hạ xuống, đến khi sắp khép kín lại thì một âm thanh không nặng, không nhẹ từ trong truyền ra: “Tôi chưa từng thừa nhận, chúng ta ở cùng một chiếc thuyền.”

Cesar: “…”

Đột nhiên có dự cảm không tốt là thế nào vậy???