Boss Là Nữ Phụ

Chương 1416: Thành phố giáp ranh (12)

Dị chủng cũng không lập tức tấn công bọn họ mà chỉ vây người lại.

Mấy chiến cơ chầm chậm bay tới, một dị chủng mặt người thân chó nhảy từ trên chiến cơ xuống.

Nói mặt người thân chó chỉ để hình dung thôi, chứ thật sự thì hắn có hình dạng con người, mặc vest đi giày da, nhìn còn khá đẹp trai.

“Anh Quý Tu, ngưỡng mộ đã lâu.” Dị chủng mặt người thân chó vẫy vẫy tay với đội trưởng.

Quý Tu không để ý, ánh mắt hắn lạnh lùng mà thong dong, “Các ngươi muốn làm gì?”

“Không có ý gì khác, chỉ muốn mời anh Quý Tu, cô Vân Đóa và…” Tầm mắt tên dị chủng hướng về phía Thời Sênh, “Cô Khương Đàn tới căn cứ làm khách.”

Khương Đàn?

Vân Đóa đột nhiên nhìn về phía Thời Sênh, cô ta là Khương Đàn.

Mấy năm không gặp, đứa bé gái kia đã lớn như thế rồi?

Cô ta cũng biết chuyện lúc trước cha mẹ muốn Khương Đàn thế thân cho mình. Lúc đó quan hệ của hai người cũng không tệ lắm nên cô ta từng phản đối, nhưng cha mẹ vẫn lén dùng Khương Đàn làm thế thân sau lưng cô ta.

Đến khi cô ta tỉnh lại, hết thảy đã thành kết cục định sẵn rồi.

Sau đó, cô ta vẫn luôn hỏi thăm tin tức về Khương Đàn, nhưng cha mẹ nói với cô ta rằng Khương Đàn chết rồi. Vì thế, sau đó Vân Đóa cũng vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy đã chết rồi.

Quý Tu hoàn toàn chưa nghe tên Khương Đàn bao giờ, “Đây là cách mà các người mời người khác sao?”

Dị chủng cười cực kỳ lễ phép: “Rất xin lỗi khi đã làm anh Quý Tu cảm thấy không vui, nhưng điều này cũng chứng minh rằng chúng tôi rất có thành ý mời người.”

“Bùm!”

Không trung vang lên tiếng nổ mạnh, một chiếc chiến cơ rơi thẳng xuống đất.

Cả đám dị chủng đều nhìn về phía Thời Sênh.

Thời Sênh giơ kiếm cười xán lạn với hắn, “Ngại quá, tôi chỉ muốn xem xem nó có chịu nổi bị chọc một cái không. Sự thật chứng minh chất lượng của thứ này không tốt, tôi chọc cũng chẳng dùng bao nhiêu sức đâu đấy nhé!”

Dị chủng: “…”

Mọi người: “…”

Đây là chiến cơ của dị chủng, tuy rằng không phải loại trâu bò nhất nhưng vẫn vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật của loài người, thế mà cô ta lại nói là chất lượng không tốt, không dùng bao nhiêu sức đã chọc rơi nó rồi.

Tuy rằng lời này quá kiêu ngạo nhưng thấy chiến cơ bị rơi xuống, mọi người lại yên lặng không nói gì, rốt cuộc cô ta đã thật sự chọc rơi nó rồi.

Vân Đóa không biết phải hình dung tâm tình của mình hiện tại như thế nào.

Có phức tạp, cũng hơi hoảng hốt…

Cô ta không biết Khương Đàn thay mình vào phòng thí nghiệm đã phải trải qua những gì, nhưng giờ cô ấy mạnh như thế… mạnh tới mức khiến dị chủng cũng phải kiêng kỵ.

Thời Sênh buông thiết kiếm ra, nhìn dị chủng mặt người thân chó kia, giọng đầy bình thản: “Các người muốn mời tôi tới làm khách à?”

Dị chủng lau sạch vẻ mất tự nhiên trên mặt, “Đúng thế, không biết cô Khương Đàn có thời gian không?”

Thời Sênh nhếch miệng cười, giọng tràn đầy ác ý: “Các người không sợ tôi lên trên đó sẽ đánh rơi luôn cả căn cứ của các người xuống thì cứ mời tôi lên.”

“…” Cô cho rằng căn cứ là bùn, cô lên là có thể đánh nó rơi xuống được chắc, “Cô Khương Đàn đồng ý rồi ư?”

“Có điều kiện.”

“Mời cô Khương Đàn cứ nói.” Dị chủng cực kỳ kiên nhẫn.

Thời Sênh chống thiết kiếm xuống đất, nghiêng đầu nói: “Trả lời vấn đề này của tôi trước đã.”

“Có thể.”

“Anh thuộc chủng tộc gì đấy?”

Dị chủng: “…”

Đây là vấn đề kiểu gì thế?

Hắn còn tưởng cô ta muốn hỏi vấn đề gì to tát lắm, khó trả lời lắm, ai dè cô ta chỉ hỏi hắn thuộc chủng loại gì?

“Tôi là người Elas.”

Người Elas có chỉ số thông minh rất cao, thuộc về chủng tộc lãnh đạo.

Dường như Thời Sênh chỉ thuận miệng hỏi, không tiếp tục đề tài này mà trực tiếp nói ra điều kiện của mình, “Thứ nhất, các người dùng lễ nghi tối cao để đón tiếp tôi. Thứ hai, tôi không đi cùng bọn họ. Thứ ba, phiền các người dọn dẹp một chút, đừng để mấy con hàng kia… xuất hiện trước mắt tôi. Tâm tình tôi mà không tốt thì sẽ ra tay đấy.”

Muốn mời ông tới làm khách chứ gì?

Mời Phật tới thì dễ, tiễn Phật đi mới khó.

Không kéo sụp căn cứ của các người, ông đây sẽ không mang tên Thời Sênh nữa.

Ba điều kiện, điều kiện thứ hai và thứ ba đều rất dễ dàng, nhưng điều kiện thứ nhất…

“Cô Khương Đàn…”

Thời Sênh duỗi tay ngăn cản hắn nói: “Muốn mời tôi đi lên, có chút thành ý này chẳng lẽ còn không làm được. Anh tưởng ai cũng có thể mời tôi sao? Ngay cả nghi lễ cơ bản cũng không có mà còn mời ông đây lên, không thấy mất mặt à.”

Dị chủng: “…”

Quy tắc tối cao chỉ dùng để nghênh đón Hoàng.

Dị chủng đắn đo mãi cũng không biết có nên đồng ý hay không. Sau đó hắn liền liên hệ với căn cứ bên trên xin chỉ thị từ Hoàng của bọn họ.

Bên trên nhanh chóng truyền lại tin tức.

Hắn lập tức mỉm cười nói với Thời Sênh: “Chúng tôi sẽ đồng ý đầy đủ điều kiện của cô Khương Đàn, đội lễ nghi đang chuẩn bị, hy vọng cô Khương Đàn không lật lọng.”

Thời Sênh tiếp tục đề yêu cầu: “Phải là hình người.”

Không phải hình người cô sẽ sợ hãi!

Mà sợ hãi là dễ trượt tay.

Dị chủng: “…” Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

Bên trên nói đồng ý hết với mọi yêu cầu của cô ta, càng không được đắc tội cô ta.

Nghĩ lại thì thấy vừa rồi cô ta chỉ chọc một cái mà chiến cơ đã rơi xuống, đám dị chủng cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Thu phục xong một người, đám dị chủng lại nhìn Quý Tu, “Anh Quý Tu, cô Vân Đóa, hai người nghĩ tới đâu rồi?”

Quý Tu cau mày hỏi: “Nếu chúng tôi không đồng ý thì sao?”

Dị chủng duỗi tay chỉ về phía xa, “Các anh cũng không muốn khu số 7 cứ thế biến mất chứ?” Hắn hơi dừng một chút, “Hơn nữa nếu chúng tôi can thiệp bên phía Tống Nguyên Thanh thì lão ta cũng sẽ đồng ý thôi.”

So với lợi ích cá nhân thì hy sinh người khác dễ làm hơn nhiều.

Trong lòng Quý Tu cũng rõ ràng, chúng tuyệt đối sẽ không mời họ tới làm khách đơn giản như thế. Bên trên đó là địa bàn của dị chủng, bọn họ lên rồi thì còn có đường sống sao?

Nhưng mà nếu không lên…

Toàn khu 7, thậm chí là toàn thành phố giáp ranh này sẽ không thể giữ nổi nữa.

Thực lực của dị chủng vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, bọn chúng không phải không thể đánh thắng con người mà chỉ là… không tấn công mà thôi.

Đúng lúc hai bên còn đang giằng co, bên dưới lại có mấy chiếc xe tách đàn dị chủng ra và tiến lại gần.

Tống Nguyên Thanh tự mình tới.

Tống Nguyên Thanh nói chuyện với Quý Tu. Đám người Vân Đóa đứng trên sân thượng thấp thỏm nhìn xuống chiếc xe bên dưới.

Cuối cùng, Quý Tu vẫn đồng ý, nhưng yêu cầu có thêm một chút thời gian.

Dị chủng không có ý kiến gì, đội nghi lễ là cô gái bên kia yêu cầu vẫn cần phải có thời gian để chuẩn bị. Hắn ra lệnh cho đàn dị chủng đang tàn sát trong khu số 7 dừng tay, chờ hai bên cùng chuẩn bị xong.

Nhưng bọn họ chuẩn bị xong rồi thì Thời Sênh lại chẳng thấy đâu cả.

Người vừa rồi vẫn đứng trên sân thượng đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Nói là sẽ đi lên cơ mà?

Trong không trung xuất hiện năm phi thuyền hình thoi nối sát nhau từ căn cứ xuống dưới thành một con đường, ánh sáng đỏ từ căn cứ chiếu xuống nhìn như một thảm đỏ đi lên vậy.

Nam nữ trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ, cầm đủ các thứ đồ vật và nhạc cụ cổ quái từ trong căn cứ bước theo phi thuyền đi xuống, phân ra làm hai hàng hai bên.

Chiến cơ xung quanh tán đi, thay vào đó là đủ các loại phi thuyền lớn nhỏ bay tới tạo ra vô số ánh sáng nhấp nháy trong không trung.

Những âm thanh cổ quái vang ra từ nhạc cụ.

Tốt lắm, tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi!

Nhưng mà con mẹ nó lại chẳng thấy người đâu!

Dị chủng có cảm giác mình vừa bị chơi một vố.