Boss Là Nữ Phụ

Chương 1402: Trăm sông đổ về một biển (30)

Phương Tiểu Huân lượn đi lúc Thời Sênh ra tay. Mỗi lần đối diện với cô, cô ta thường có một dự cảm chẳng lành.

Lúc này nghe thấy báo cáo ở phía dưới, cô ta thấy may vì mình đã đi trước, nếu không có lẽ bây giờ bản thân chỉ còn là một cỗ thi thể.

Tất cả mọi kế hoạch của cô ta đều không bằng tốc độ hành động của cô gái đó.

Lạc Thù kia chỉ cần tùy tiện ngoe nguẩy một cái, mọi kế hoạch của cô ta đã đổ hết xuống sông xuống biển.

Phương Tiểu Huân chạy như con thoi trong con ngõ đó, đến khi cô ta cảm thấy an toàn mới dừng lại, dựa vào tường thở dốc.

Tại sao bản thân cô ta đi đâu làm gì cũng bị hạn chế như vậy?

Bây giờ Phương Tiểu Huân đã hiểu ra rồi, đứa con gái đó không hề cố kỵ bất cứ chuyện gì, cô ta muốn ra tay thì ra tay, căn bản không hề suy nghĩ đến hậu quả.

Chuyện ngày hôm nay nếu đổi lại là người quyền cao chức trọng khác có lẽ sẽ không có ai dám thẳng tay hành động như cô ta.

Nhưng cô ta lại dám.

Phương Tiểu Huân dựa vào tường thở hổn hển. Cô ta phải bình tĩnh lại, suy nghĩ xem sau đó nên làm thế nào.

“Ta ta ta....”

Tiếng bước chân từ xa đến gần, Phương Tiểu Huân ngay tức khắc phòng bị nhìn về phía sau. Phát hiện chỉ là một người phụ nữ say rượu, cô ta vội vã thuận theo con ngõ đi vào càng sâu hơn.

Bước chân Phương Tiểu Huân đột nhiên dừng lại, ánh điện lờ mờ cũ kỹ hai bên ngõ kéo dài cái bóng của cô ta thành một đường.

Trong bóng đèn ở phía trước có một bóng đen đang đứng.

Cho dù không có ánh sáng, Phương Tiểu Huân cũng có thể nhận ra được bóng đen phía trước là ai...

Tại sao cô ta lại ở đây?

Bóng đen phía trước dường như đang vặn vẹo, vặn vẹo thành hình con quái vật đang giơ nanh múa vuốt, nhào về phía cô ta, ánh sáng bốn xung quanh bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại bóng đen giơ tay ra không nhìn thấy được năm đầu ngón tay.

Bầu không khí u ám lưu chuyển bốn phía, cô ta không nghe thấy gì hết, chân tay cứng ngắc như thể không còn là của mình.

Hơn thế nữa cô ta cảm thấy sự bất an và nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng trào dâng len lỏi đến khắp cơ thể.

Cô ta đang sợ hãi điều gì?

Chỉ một Lạc Thù nhỏ nhoi tại sao lại có thể khiến cô ta sợ hãi đến như vậy?

Bóng đen bên kia đang di chuyển, từ trong bóng đen bước ra một vòng sáng lờ mờ. Thời Sênh vẫn còn mặc nguyên bộ lễ phục ở bữa tiệc khi nãy, trong tay cầm khẩu súng đã bắn chết Jones, lúc này nòng súng đang chầm chậm nhắm chuẩn về phía cô ta.

“Phương Tiểu Huân, cô chạy cũng nhanh đấy.”

Đã đến mức này rồi, Phương Tiểu Huân cũng không còn gì để nói, cô ta thẳng lưng, “Muốn giết thì giết, tùy ý cô.”

Thời Sênh nhắm chuẩn súng vào chân Phương Tiểu Huân, “Tôi không giết được cô.”

Viên đạn bắn ra ngoài.

“A!” Phương Tiểu Huân ôm chân quỳ xuống, đôi mắt tràn đầy sự hận thù. Cô ta miệng thì nói không giết được cô, nhưng chỉ một giây sau đã nổ súng, có bệnh à!

Thời Sênh bắn xong một phát, liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Trên trán Phương Tiểu Huân toàn là mồ hôi lạnh, máu tươi từ kẽ ngón tay chảy ra ngoài. Cô ta cắn răng hỏi, “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Thời Sênh thu điện thoại lại, “Tìm người giết chết cô.”

Cô không giết được nữ chính, nhưng có người khác giết được!

Dù sao thì nữ chính cũng có nhiều kẻ thù như vậy, đâu phải chỉ có một mình cô đâu.

Phương Tiểu Huân giơ tay ra phía sau, cánh tay bỗng nhiên tê cứng, sau đó cơn đau kịch liệt ào tới, “Muốn báo tin cho thuộc hạ của cô sao? Cô nghĩ tôi dễ dàng để cô giở trò sau lưng thế à?”

“Lạc Thù, tôi có làm ma cũng không tha cho cô!” Phương Tiểu Huân đau đớn hét lên, thật đáng hận! Cô ta dựa vào đâu cơ chứ...

Thời Sênh không thèm để ý, “Cô tưởng làm ma dễ như vậy à, tưởng ai cũng làm ma được chắc?”

Không phải nhân vật chính cũng không phải nhân vật phụ, đâu có dễ làm như vậy được.

Cướp bát cơm của người khác sẽ bị ăn đánh đấy.

Rất nhanh sau đó đã có mấy chiếc xe xuất hiện ở đầu ngõ. Nhìn thấy đám người đó Phương Tiểu Huân trắng bệch mặt. Cô ta nhận ra đám người đó. Trước đây cô ta từng xảy ra tranh chấp với đám người đó, họ đã huênh hoang nói muốn giết chết cô.

Phương Tiểu Huân bị đám người đó đưa đi, Thời Sênh đứng sau vẫy tay.

Đợi đám người đó đi mất, Thời Sênh rút điện thoại ra bấm, “Bây giờ phải xử lý thế lực nữ chính đại nhân lưu lại.”

Ừm... Pk đơn thì hơi bị ảo nha.

Tìm 110 giúp đỡ vậy.

***

Ngày hôm sau tin tức xã hội đen bị càn quét đã chiếm quá nửa, các thế loại đại thanh tẩy liên tiếp nối nhau, không chỉ là các thế lực ngầm thanh tẩy nhau, mà có cả thanh tẩy trong giới quan chức.

Các thế lực này sao lại móc nối được với giới quan chức?

Chỉ cần có một sợi dây đã có thể lần ra được không ít manh mối.

Người bên trên đã có lời, chuyện này đến đây dừng lại, nhưng Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố rất trâu bò, trực tiếp kháng lệnh cấp trên, điều tra đến cùng, kiên quyết không dung thứ.

Cục trưởng cũng không phải là kẻ một thân một mình, ngươi có hậu đài, ông ta cũng có, nếu so về hậu đài ông ta có lẽ còn cao hơn.

Chuyện này xảy ra, khiến Cục trưởng cũng không còn thời gian để quan tâm đến chuyện ở hội sở nữa.

Tô Diệp Diệp đang bóc mẽ Cục trưởng với Thời Sênh.

Trước Tiên Báo Án Một Ổ: Có phải cô yêu thầm Cục trưởng không?

Tô Diệp Diệp:... Bậy nào, Cục trưởng chúng tôi có con trai còn lớn hơn tôi đấy.

Tô Diệp Diệp: Nhưng tôi thích con trai ông ta rồi ha ha ha ha.

Trước Tiên Báo Án Một Ổ:...

Có lẽ Tô Diệp Diệp là người rảnh rỗi nhất. Cả cục bận rộn loạn cào cào lên, cô ta chỉ phụ trách moi chuyện từ Thời Sênh, nhân tiện sắp xếp lại những tư liệu Thời Sênh báo lên.

Tô Diệp Diệp: Gần đây cô không liên lạc với Tô Đồ à?

Thời Sênh liếc nhìn người đang đứng trong bếp, trầm mặc đặt điện thoại xuống. Tô Diệp Diệp nếu biết cô chính là em gái Lolita cô ta nói thì không biết có muốn giết người diệt khẩu không nữa?

Vẫn nên đừng để cô ta biết thì hơn.

“Ong ong ong....” Điện thoại rung lên.

Số không có tên, nhưng Thời Sênh nhớ số này.

“Alo?”

“Cô Lạc, chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thịnh hỏi chúng tôi đòi người.”

Khóe miệng Thời Sênh co giật, “Các anh vẫn chưa giết chết được cô ta sao?”

Người bên kia hơi chột dạ, giọng nói nhỏ đi vài phần, “Chưa... nhưng nếu chúng tôi giao người cho tập đoàn Đỉnh Thịnh thì chắc chắn không tránh được cái chết. Cô Lạc, cô xem bây giờ phải làm thế nào.”

“Chờ chết đi.”

Chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thịnh chính là ông chú đại gia tổ chức buổi đấu giá lần trước của nữ chính.

“Đừng đừng mà cô Lạc, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên giở trò. Cô mau giúp chúng tôi đi mà, cầu xin cô đó.”

“Bây giờ các anh lập tức giết chết cô ta cho tôi, phía tập đoàn Đỉnh Thịnh tôi sẽ giải quyết.”

“Chuyện này...”

“Có đi hay không?” Cmn chứ, một đám thiểu năng.

“Đi đi đi bây giờ chúng tôi đi ngay đây.”

Đỉnh Thịnh chưa đòi được người, công ty nhà mình đã xảy ra chuyện, đương nhiên lúc này không còn thời gian đi tìm Phương Tiểu Huân.

Thế lực của Phương Tiểu Huân bị Thời Sênh đập tan gần hết, chắc chắn có kẻ đã chạy thoát được, nhưng họ tuyệt đối không có năng lực đi cứu Phương Tiểu Huân nữa.

Cho nên lần này, không còn ai có thể cứu Phương Tiểu Huân được nữa rồi.

Còn nam chính?

Mấy ngày sau khi Hàn Mặc ra nước ngoài, nam chính đã đi theo hắn ta rồi.

Sau này Thời Sênh nghe nói Giang Trần Cảnh ở nước ngoài xảy ra chuyện, hình như là đánh nhau. Hàn Mặc chịu thay hắn một nhát dao, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đã mất đi khả năng trong chuyện đó.

Giang Trần Cảnh không biết do áy náy hay có tình cảm khác, tóm lại sau đó luôn ở bên chăm sóc Hàn Mặc.

Có đôi lúc Thời Sênh cũng muốn hỏi xem Tô Đồ và Giang Trần Cảnh có thù hận gì, nhưng nghĩ lại lại thấy thôi bỏ đi, chuyện này không liên quan đến cô, đến khi họ rời đi, đây cũng chỉ là ân oán giữa người khác.

Không cần phải ghi nhớ thêm thù hận không cần thiết cho bản thân làm gì.

Sau đó Tô Đồ cũng không ra tay với Giang Trần Cảnh, cả ngày đặt mục tiêu nuôi cô cho béo, kiếm tiến đều trở thành hoạt động tiêu khiển.

Căn cứ vào mức độ giao dịch mở miệng ra là mấy triệu của hắn, Thời Sênh tính toán có lẽ số dư tài hoản của hắn vô cùng khả quan, đủ để hắn tiêu xài.

Thế nhưng...

Tại sao lần nào cũng phải tiêu tiền của cô chứ, lật bàn!!!

Mua đồ cô thanh toán!

Hôn một cái phải thanh toán!

Nắm tay một cái cũng phải thanh toán!

Đừng có nói đến hằng ngày cô muốn ngủ với hắn, đó là mức giá trên trời. Cô cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể phá sản.