Boss Là Nữ Phụ

Chương 1365: Đại vương tuần núi (25)

Tinh Lan cứ đi theo cô mãi, không biết muốn làm gì.

Đến khi Thời Sênh về chân núi, Tinh Lan mới biến mất.

Sau đó chỉ cần cô đi ra ngoài, Tinh Lan đều sẽ xuất hiện, cách cô một khoảng không xa không gần cứ thế đi theo cô, cũng không nói gì.

Có lúc Thời Sênh sẽ rút kiếm chém hắn, có lúc không.

Tinh Lan cũng không đánh lại. Thời Sênh động thủ hắn sẽ chạy, rồi không bao lâu sau lại quay lại.

***

Không biết Bạch An làm cách nào trốn được ra ngoài, dù sao thì khi Thời Sênh nghe được tin cũng là tin tức hắn và Phong Diệm đánh nhau.

Nguyên nhân cụ thể ra sao Thời Sênh không biết, nhưng khẳng định chắc chắn là có liên quan đến Lâm Thất Thất. Sau đó Lâm Thất Thất bị Bạch An cướp về.

Bị cướp mất Lâm Thất Thất, Phong Diệm tất nhiên không vui vẻ gì, dẫn theo đội quân người thú của hắn kéo màn chiến tranh với Bạch An.

Lâm Thất Thất bị cướp tới cướp lui, trong lòng ngày càng mất hết kiên nhẫn với Bạch An và Phong Diệm. Họ chỉ biết đối xử thô bạo với cô, mà không hề để ý đến cảm nhận của cô.

Khi hai bên giao chiến, Lâm Thất Thất đã bỏ chạy.

Cô ta muốn trở nên mạnh mẽ, cô ta muốn rời khỏi nơi đây.

Vậy là không ai có được Lâm Thất Thất.

Lâm Thất Thất mất tích, Phong Diệm và Bạch An cũng coi như yên tĩnh lại. Nhưng không yên tĩnh được mấy ngày đã lại náo loạn lên.

Thế giới này không chỉ có đám người thú sinh sống ở núi hoang rừng thẳm như họ, mà còn có người thú xây dựng thành trì sinh sống. Người thú sinh sống ở nơi đó mới là nơi tập trung của những kẻ tai to mặt lớn trong thế giới người thú.

Rất không may, tên vu y Bạch An giết lại là con trai của một tên có máu mặt ở thành Lạc Phong, bởi vì hắn thích nghiệp vu y nên mới học nghề này. Bây giờ ông ta biết con trai mình đã chết, liền dẫn binh đến gây chuyện với Bạch An... liên đới đến cả mấy bộ lạc người thú trong mười dặm tám phương gần đó.

Đại gia nhà người ta đã có lời, đám người thú bọn họ hoặc phải chịu thần phục, theo họ trở về thành Lạc Phong làm nô lệ, hoặc là sẽ phải chết ở đây.

Hơn nữa đám người thú đó còn dẫn theo con người.

Giết thú không chớp mắt, vô cùng lợi hại, đó chính là con người.

“Thủ lĩnh, đám người thú này quá đáng quá rồi! Con trai hắn là do Bạch An giết, dựa vào đâu mà bắt chúng ta phải chịu tội cùng? Còn mang theo cả con người. Bọn họ lại còn thông đồng làm bậy với con người. Có biết đám con người đó đã giết bao nhiêu đồng loại của chúng ta không?”

“Con người quá ghê tởm...”

“Đúng vậy, bây giờ còn cấu kết với người thú nữa, chúng ta phải làm sao đây?”

Con người bỗng nhiên xông vào nơi cư trú đời đời kiếp kiếp của người thú, cộng thêm việc rất nhiều người thú chết trong tay con người. Cho dù vì nguyên nhân gì dẫn đến xung đột, nhưng cuối cùng đều là người thú chết. Món nợ này chắc chắn phải tính trên đầu con người.

“Thủ lĩnh, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Đội quân người thú của họ đông lắm, còn có con người trợ giúp nữa, chỉ e chúng ta không thắng nổi.”

“Thủ lĩnh...”

Thời Sênh bị một bầy người thú vây quanh, cô vẫy tay một cái, “Ngừng!”

Đám người thú yên lặng, nhìn Thời Sênh đang ngồi bên trên, ánh mắt sùng bái và chờ đợi, thủ lĩnh của họ nhất định sẽ có cách.

Thủ lĩnh của họ lợi hại nhất.

Thời Sênh vuốt lông Như Nguyệt, ngữ khí tùy tiện, “Phía trước còn có Bạch An chống đỡ, các ngươi sợ cái gì?”

“Bộ lạc Bạch Hổ của Bạch An thì có được bao nhiêu người thú chứ, chắc chắn là không đánh thắng chúng.”

Thời Sênh nhìn hắn một cái, “Đừng tâng chúng lên tận trời mà lại tự diệt uy phong của mình.”

Đám người thú: “...” Vậy câu thủ lĩnh vừa nói thì uy phong ở đâu ra chứ?

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, sợ cái gì.” Thời Sênh vắt chéo chân, “Lệnh cho tất cả người thú của chúng ta đều tập hợp ở quanh đây.”

Thời Sênh dặn dò xong, Triều Nhất lập tức căn dặn người thú dưới trướng đi làm.

Tất cả các đỉnh núi thuộc về Thời Sênh đều tụ tập ở xung quanh núi Sư Tử.

Thời Sênh xuống núi, đi quanh chân núi bày trận. Tinh Lan không biết đã tách đám người thú đó ra thế nào, lẳng lặng xuất hiện ở đằng sau Thời Sênh.

“Vương của Bắc Hoang này, sao ngươi không đi xưng bá thế giới đi, cứ đi theo ta làm gì?”

Tinh Lan dựa vào một thân cây, hơi cúi đầu xuống. Nghe thấy giọng Thời Sênh nói, hắn ngẩng lên, ánh mắt nhắm chuẩn xác vào bóng người kia.

“Ta cần ngươi giúp đỡ.”

“Ta không có hứng với việc xưng bá thế giới.” Thời Sênh trợn mắt.

“Xong chuyện rồi ta và ngươi cùng chia sẻ giang sơn, thế nào?”

“Chẳng thế nào cả.” Thời Sênh đi về phía trước, “Ta mà muốn xưng bá thế giới thì đã tự mình làm rồi, sao còn phải đi giúp ngươi.”

“Vậy ngươi muốn làm gì?”

Thời Sênh bỗng quay người lại, đón lấy ánh mắt hắn, bờ môi khẽ hé mở, “Ta muốn ngươi mọi chuyện đều thuận theo ta, nghe lời ta, vì ta từ bỏ tất cả.”

Thời Sênh không dừng lại, “Ngươi không làm được, cho nên mau cút đi thực hiện giấc mộng xưng bá thế giới của ngươi đi, đừng có lượn đi lượn lại trước mặt ta. Ta có thể nhịn được ngươi một vài lần, nhưng khi nào tâm trạng ta không tốt sẽ không tha cho ngươi đâu?”

Hai người nhìn nhau qua mấy cái cây ngăn cách.

Tiếng lá cây ma sát soàn soạt, lúc này càng trở nên rõ rệt hơn, dường như rơi vào tận trong lòng.

Soàn soạt...

Soàn soạt...

Tinh Lan cụp mắt xuống, quay người rời đi.

Hắn đi rất chậm, ánh sáng chiếu lên thân hình hắn, cái bóng chiếu xuống đất lại có chút khúc khuỷu. Khi hắn sắp hoàn toàn bước vào bóng tối, hắn chợt dừng lại, nhưng không quay đầu lại, mà cứ thế lặng lẽ đứng đó.

Cũng không biết bao lâu sau đó, thân hình hắn nghiêng về phía trước, ánh sáng bao phủ hắn, chỉ còn lại mấy luồng ánh sáng phản chiếu trên chiếc áo lông vũ của hắn.

Thời Sênh như không có chuyện gì xảy ra quay đầu tiếp tục làm.

Cô biết hắn là người như thế nào, cho nên không có gì phải thất vọng cả.

***

“Vương sao rồi?”

“Không biết, cứ đứng đó gần một ngày rồi.”

Hai người thú đứng sau rừng cây, nhìn bóng người phía xa xa, nhưng khung cảnh mờ mịt. Chúng chưa bao giờ thấy Vương có bộ dạng như vậy.

Cho dù có xảy ra chuyện lớn hơn nữa, Vương cũng vẫn duy trì dáng dấp của vị bá chủ nắm chắc mọi thứ trong tay.

Lúc này bỗng nhiên lại trở nên u buồn như vậy là sao chứ?

“Bên kia... hình như là núi Sư Tử à?” Người thú A chỉ sang ngọn núi sương mù phủ kín ở phía xa xa.

Người thú B nhìn sang bên đó, khó hiểu hỏi, “Đúng vậy, thì sao?”

Người thú A vẻ mặt hóng hớt, “Hình như Vương đang nhìn sang bên đó... Ngươi nói xem liệu có liên quan đến con hổ con đó không?”

Người thú B hơi chần chừ, “Không phải chứ...”

“Sao lại không thể chứ? Lúc mới đầu tại sao Vương lại vừa nhìn đã thích con hổ nhỏ đó như vậy? Trước đây Vương có để ý đến ai bao giờ đâu.”

“Vương vẫn muốn con hổ đó giúp sức à?”

Người thú A vẻ mặt khinh thường, “Ngươi đã thấy Vương cần người khác giúp đỡ bao giờ chưa?”

Người thú B lắc đầu, ừm, hình như là chưa bao giờ thật.

Chúng đã gặp không ít người thú có bản lĩnh, nhưng Vương chưa từng để ý đến ai.

“Ta thấy Vương nhà chúng ta đến tám phần là thích con hổ con kia rồi.”

“Vương độc thân đã bao năm nay rồi, cũng nên có một người bạn đời.”

“Nhưng mà Vương nhà chúng ta như thế thì sao tán đổ được người ta chứ.”

“Balabala...”

“Các ngươi đang nói gì vậy?”

Hai tên người thú hăng say tám chuyện, không hề chú ý đến Tinh Lan khi nãy còn đứng ở đằng xa bây giờ đã đi đến trước mặt chúng. Nghe thấy giọng Tinh Lan cất lên, hai tên người thú đều bị giật mình.

“Vương... Vương qua đây lúc nào vậy?” Người thú B run lẩy bẩy. Trời ơi, bây giờ nhìn Vương đáng sợ quá đi!

Tinh Lan lãnh đạm nói: “Về bộ lạc.”

Người thú A B nhìn nhau, cứ thế đi về luôn à? Không cần con hổ kia nữa à?

Nhưng chứng kiến mức độ đáng sợ của Vương nhà mình, hai tên người thú không dám hỏi nhiều, biến thành chim ưng rồi bay thẳng lên bầu trời.

Còn thân ảnh Tinh Lan cũng bị rừng cây che đi, rồi dần dần biến mất.