Boss Là Nữ Phụ

Chương 1352: Đại vương tuần núi (12)

Thời Sênh đợi hồi lâu, phát hiện đám chim ưng đực đó vẫn không xuống.

Quả nhiên ở thế giới này, động vật đều thành tinh cả rồi.

Cô lại đi kéo đám con mồi săn được trở lại.

“Linh Khê, không xong rồi.”

Thời Sênh vừa ném con mồi xuống đất, thiếu niên đã hớt hải chạy từ xa về, “Linh Khê, thủ lĩnh có chuyện rồi.”

“Hử?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn thiếu niên chạy đến gần, hình như cậu ta đã bị thương, hơi thở rất nặng.

Thiếu niên chạy tới, cơ thể đổ rạp xuống dưới đất, “Thủ lĩnh bị đám Vượn Đuôi Dài bao vây tấn công. Linh Khê ngươi mau đi tìm những người thú khác đến cứu thủ lĩnh, đừng đi một mình đến đó, đi tìm những người thú khác đến nữa, đừng đi một mình.”

Thiếu niên không ngừng lặp đi lặp lại câu nói bảo Thời Sênh đừng đi một mình, phải đi tìm những người thú khác đến giúp đỡ.

Thời Sênh: “...”

Thân là chúa tể rừng xanh mà lại không đánh nổi mấy con vượn sao?

Có phải Núi Thái Sơn đâu.

Không đúng, ở trên cánh đồng hoang vu này tại sao lại có vượn?

Cho dù là tìm thức ăn cũng làm sao đến tận cánh đồng hoang vu này tìm được? Mẹ nó, không khoa học tí nào!

Thiếu niên bị thương, hắn vốn định đi tìm những người thú khác đến giúp đỡ, nhưng chưa chắc hắn đã chống chọi được đến lúc tìm được những người thú khác, cho nên đến tìm Thời Sênh trước, để cô đi tìm cứu binh.

Nam nữ chính chết thì càng tốt, cứu cái quần què gì.

Không cứu, bà đi xem kịch.

[Ký chủ, tư tưởng đó của Ký chủ vô cùng nguy hiểm.]

“Tư tưởng của ta có lúc nào không nguy hiểm à?”

[...] Hình như... đúng là chưa bao giờ có thật.

Đối mặt với Phượng Từ mà Ký chủ còn có thể bung lụa được thì cũng đừng nói đến người khác.

Không đúng, Ký chủ, rốt cuộc cô lấy mặt mũi đâu ra để mà đắc ý chứ? Mặt của Ký chủ được làm bằng đá kim cương à?

Nó nên log out bình tĩnh lại một chút thì hơn.

Thiếu niên thấy Thời Sênh bất động, vội giục, “Linh Khê, ngươi mau đi đi!”

“Đi đi đi!” Thời Sênh đi hai bước, rồi lại quay đầu hỏi thiếu niên, “Đi bên nào?”

Thiếu niên chỉ về một hướng.

Thời Sênh còn chưa đi lại gần, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như tiếng vượn.

Thời Sênh vượt qua một sườn núi đã nhìn thấy tình hình chiến sự bên kia cánh đồng hoang vu.

Bạch An bị ba con... khỉ cực kỳ lớn bao vây tấn công, con khỉ to bằng ít nhất hai người cộng lại, đuôi nó rất dài, cho nên được gọi là vượn đuôi dài.

Bộ dạng nhe nanh múa vuốt, nhìn đã thấy dữ tợn.

Con vượn này đúng là Núi Thái Sơn thật.

Bạch An biến hình thú, trên tấm da trắng tuyết đã nhuộm màu máu, trông vô cùng thảm hại. Không biết có phải Lâm Thất Thất đã đi tìm cứu viện hay không.

Đám khỉ cùng tấn công Bạch An.

Tiếng gầm gào của hổ và khỉ vang khắp cả cánh đồng hoang.

Thời Sênh chẹp chẹp hai tiếng, ngồi trên sườn núi xem kịch.

Khỉ đại chiến với hổ, màn kịch này rất hiếm gặp.

[...] Ký chủ, người ta không phải là hổ.

“Dù sao thì cũng gần như nhau cả thôi.” Thời Sênh sờ móng vuốt, “Chẳng phải là ngươi log out rồi sao?”

[...] Ký chủ có thể giả bộ như ta đã log out rồi.

Thời Sênh: “...”

Giỏi lắm Nhị Cẩu Tử của ta.

Sức chiến đấu của ba con khỉ cộng lại chắc chắn là vượt xa Bạch An, nhưng Bạch An vẫn chưa ngỏm, khổ sở chống đỡ.

Một con khỉ trong đó đập một cái vào bụng Bạch An. Bạch An lảo đảo suýt ngã, thân người nghiêng đi. Thấy có cơ hội, con khỉ thứ hai lập tức tiến lên, giơ móng vuốt sắc nhọn vồ về phía Bạch An.

Con khỉ thứ ba nhanh chóng ném Bạch An lên không trung. Bạch An bị đập mạnh xuống đất.

Bạch An thử đứng dậy nhưng lúc này thể lực của hắn đã cạn kiệt.

Ba con khỉ tiến lại gần Bạch An, tựa như đang nói gì đó với Bạch An, sau đó chuẩn bị cho Bạch An một đòn cuối cùng.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Thất Thất dẫn theo đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ đến, kịp thời cứu được Bạch An.

Biết ngay là có kết cục này mà.

Nhân vật chính mà sắp chết thế nào cũng có người đến cứu.

Tất cả đều là chiêu trò!

Thời Sênh buồn bã thở dài, tại sao cô không có được vầng hào quang lợi hại như vậy chứ?

[Ký chủ đã bị chết lần nào chưa?]

“Đó đều là ta tự dựa vào bản thân mình, có ai đến cứu ta không?” Thời Sênh phản bác.

[...] Hệ thống cạn lời.

“Mà ngươi định bao giờ mới phát quà tân thủ cho ta hả?”

[...]

Ký chủ có thể quên nó đi được không?

Hay lắm sao?

Hay lắm à?

Thời Sênh cắn răng, “Không quên được, ta phải ghi nhớ cả đời này.”

Người khác đều có quà tân thủ, tại sao ta lại không có! Không phục!

[...] Ta làm gì có ai khác.

Hệ thống muốn gầm lên, nó chỉ có một người Ký chủ là cô thôi, lấy đâu ra người khác!!!

Đừng có tùy tiện chụp mũ xanh cho nó chứ...

Kết cục cũng chẳng có gì để xem. Ba con vượn đánh được một mình Bạch An, nhưng không đánh lại được cả bộ lạc Bạch Hổ đông đúc, đành phải rời đi.

Khi đi còn không quên buông lại lời thoại quen thuộc kiểu "chuyện này chưa xong đâu".

Bạch An bị trọng thương, đám người thú đành phải đưa hắn trở về.

Khắp trên dưới bộ lạc Bạch Hổ từ già đến trẻ, từ đực đến cái đều túm tụm bên ngoài hang Bạch An ở.

“Thủ lĩnh sẽ không sao chứ?”

“Lúc đi còn lành lặn khỏe mạnh, tại sao lúc về lại thế này chứ?”

“Nếu thủ lĩnh có chuyện gì thì chúng ta phải làm sao đây?”

“Chuyện này là sao? Các ngươi nói cho rõ ràng đi!”

Các loại âm thanh vang lên, Thời Sênh ngồi bên ngoài hang, chống cằm nhìn về phía hang Bạch An.

Đám người thú bên đó cũng đang rất mơ hồ, khi chúng đến Bạch An đã bị như vậy rồi. Tại sao đám Vượn Đuôi Dài lại tấn công Bạch An, chúng cũng không biết được.

Người duy nhất biết rõ mọi chuyện hẳn là chỉ có Lâm Thất Thất.

Nhưng bây giờ Lâm Thất Thất đang ở trong hang, không ai hỏi được gì, mọi người chỉ có thể lo lắng đứng ngoài đợi.

Cho đến nửa đêm, Bạch Nguyên mới đi từ bên trong ra, “Thủ lĩnh tạm thời không bị nguy hiểm đến tính mạng nữa.”

“Không sao là tốt, không sao là tốt rồi...”

“Sợ chết khiếp đi được, may mà thủ lĩnh không sao.”

Vỗ về xong đám người thú, Bạch Nguyên nhìn về phía Thời Sênh đang ngồi bên ngoài. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi tiến lại gần, ngẩng đầu lên nhìn cô, “Linh Khê, ngươi sợ à?”

Thời Sênh: “...” Ngươi nhìn kiểu gì mà thấy được bà đây đang sợ hả?

“Không sao đâu, thủ lĩnh sẽ không sao đâu, ngươi đừng lo lắng.” Bạch Nguyên an ủi Thời Sênh như người anh trai an ủi cô em gái nhỏ, “Cả ngày nay đã mệt mỏi rồi, ngươi mau về nghỉ ngơi đi. Thủ lĩnh đã có ta chăm lo.”

Thời Sênh không nhịn được trợn mắt nhìn, ai thèm lo lắng cho nam chính chứ!

“Bạch Nguyên đại ca.” Giọng Lâm Thất Thất từ trong hang truyền tới.

Bạch Nguyên thưa một tiếng rồi nói với Thời Sênh, “Ta vào trong đó đây.”

Thời Sênh nhìn Bạch Nguyên đi vào trong hang. Cô ngồi thêm một lát rồi chuẩn bị về đi ngủ.

Ánh mắt cô liếc nhìn qua bên cạnh, có một bóng người đang nói không ngừng với người thú canh gác trước cửa hang Bạch An, dường như đang khẩn cầu gì đó, nhưng tên người thú đó không ngừng lắc đầu.

Thời Sênh nhảy xuống, người thú bên đó lập tức cúi đầu.

Người thú khẩn cầu thấy người đến cũng cúi đầu xuống theo.

“Con trai ngươi đâu?” Thời Sênh đứng trước mặt tên người thú đó.

Người thú không biết Thời Sênh có ý gì, lắp bắp nói: “Ở... ở nhà.”

“Dẫn đường.”

“Nó... nó đã phạm lỗi gì sao?” Người thú càng thấp thỏm hơn.

“Không có, dẫn đường đi.”

Không phải phạm lỗi...

Người thú vừa mừng lại vừa lo, vội vã đi trước dẫn đường.

Thiếu niên ban nãy tên Bạch Tuyên, mẹ hắn đã chết, chỉ còn lại cha con hắn.

Người thú giống cái có đôi khi có đến mấy bạn đời, nhưng cũng có những con chỉ có một bạn đời.

Ở thế giới này, chỉ cần ngươi xinh đẹp, có thực lực, thì cho dù là con đực hay con cái đều có thể có nhiều bạn đời.

Nếu không xinh đẹp, cũng không có thực lực, thì địa vị của con cái càng cao hơn một bậc, con đực chỉ có thể để con cái lựa chọn.

Mẹ của Bạch Tuyên rất đẹp, nhưng mẹ hắn chỉ chọn một người bạn đời là cha hắn. Nếu không phải vì mẹ hắn đã chết thì gia đình hắn sống trong bộ lạc cũng sẽ thoải mái hơn.

Cha Bạch Tuyên dẫn Thời Sênh đến một hang động hẻo lánh, bên trong không có ánh sáng, còn chưa đi vào bên trong đã có mùi ẩm ướt.

Thoang thoảng còn có cả mùi máu tanh.